"Tướng quân.!"
"Để cho bọn họ đi đi..!"
Nguyễn Du Nhiên lắc đầu, hai người này đều là tồn tại từ thời Thái Tổ lập quốc, uy vọng rất lớn, có bắt giữ thì cũng nên là người khác bắc giữ, hắn còn chưa đủ tuổi.
"Ha ha ha..! Đình Phong Thừa Tướng..! Ngài thấy thế nào, ta đã nói chúng ta sẽ nhanh chóng nhập thành mà..!"
Hai người Uông Vĩ rời đi không lâu, Nguyễn Hữu Nghĩa dẫn theo đám tướng lĩnh đứng đầu cũng xuất hiện nơi này.
Nhìn ra được, hắn hiện tại vô cùng đắc ý, như đã có được toàn bộ thiên hạ này một dạng.
"Đại Tướng Quân liệu sự như thần..! Tôi thật bội phục sát đất..!"
Phan Đình Phong cũng không biết nói gì hơn.
Hắn nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được, một người luôn trung thành với Hoàng gia như Nguyễn Du Nhiên, vẫn có thể làm phản.
Đầu nhập vào Nguyễn Hữu Nghĩa, có một trợ lực lớn đến như thế này, Nguyễn Hữu Nghĩa tự tin có thể đem Mễ Thành đánh bại mà không mất đi một binh một tốt nào hoàn toàn có thể làm được.
"Ấy..! Lần này công lao lớn nhất phải thuộc về Kiến Hoa mới đúng..!"
Nguyễn Hữu Nghĩa khen ngợi tiếp Lưu Kiến Hoa một lần nữa.
Chính Lưu Kiến Hoa đã nói mình có cách thuyết phục được Nguyễn Du Nhiên quy hàng, dẫn bọn họ vào thành mà không mất một giọt máu.
Ban đầu hắn cũng không tin tưởng lắm, nhưng bây giờ thì hắn đã tin tưởng tuyệt đối rồi.
"Đại Tướng Quân.! Đây cũng là dựa vào ngài, không phải tôi..!"
Lưu Kiến Hoa lắc đầu, không muốn nhận hết công lao lần này vào trong người.
"Ấy..! Ta nhớ mình không có làm gì cả nha.!"
Nguyễn Hữu Nghĩa xua tay.
Kể từ khi Nguyễn Du Nhiên đâm mình một kiếm thả hắn rời khỏi ba ngày trước ra, hắn chưa từng gặp qua Nguyễn Du Nhiên một lần nào cả.
Thuyết phục Nguyễn Du Nhiên quy thuận cũng hoàn toàn là một mình Lưu Kiến Hoa làm, làm gì có chuyện công lao của hắn ở đây.
"Đại Tướng Quân..! Ngài không có làm, nhưng mà Khinh Nhu tiểu thư có làm nha..!"
"Khinh Nhu..! Nó có liên quan gì đến chuyện này..!"
Nguyễn Hữu Nghĩa hắn cũng có một đứa con gái lớn tên Nguyễn Khinh Nhu.
Thường ngày gặp mấy tên này điều gọi nó là Khinh Nhu, không cũng là Đại Tiểu Thư, Lưu Kiến Hoa muốn ám chỉ chính là đứa con gái này đây.
"Bái kiến..! Nhạc phụ đại nhân..!"
"Du Nhiên..! Ngươi..!"
"Ha ha ha..! Thì ra là như vậy..!"
Nguyễn Hữu Nghĩa là người thông minh, ngay lập tức hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Xem ra đứa con gái của mình từ lâu đã đi theo tên Nguyễn Du Nhiên này mất rồi.
"Nhạc phụ đại nhân..! Xin ngài chấp nhận..!"
Nguyễn Du Nhiên đưa lên một khối ngọc, đây là vật đính ước giữa hắn cùng Nguyễn Khinh Nhu, cô ta từng nói chỉ cần đưa cái này ra, liền có thể đến Nguyễn Phủ dạm hỏi.
"Ngay cả vật đính ước mà nó cũng đưa cho ngươi rồi, ta có thể không chấp nhận sao..?" Nguyễn Hữu Nghĩa lắc đầu.
Nguyễn Du Nhiên này cái gì cũng tốt, điểm yếu duy nhất là đã có qua một đời vợ.
Tuy nhiên người vợ đầu của y đã chết, nếu lấy Khinh Nhu của mình về, nó cũng làm bà cả, xem như có chút thiệt thòi cho nó.
Hắn có chút nghĩ không ra, con gái mình thường ngày mắt luôn cao hơn đầu, tiêu chuẩn chọn chồng của nó cũng cực cao, sao lại chọn một người đã có qua một đời vợ như Nguyễn Du Nhiên vậy ta.
"Chúc mừng Đại Tướng Quân có được rễ quý..!"
Bên dưới thuộc hạ cũng không cần suy nghĩ nhiều, nhìn thấy Nguyễn Hữu Nghĩa đã chấp nhận Nguyễn Du Nhiên, bọn họ liền lên tiếng chúc mừng thôi.
"Nhạc Phụ đại nhân..! Bây giờ không phải là thời điểm chúc mừng, chúng ta nhanh chóng đi vào Hoàng Cung khống chế Bệ Hạ lại trước..!"
"Nếu như để cho đám người Nguyễn Chính nhận được tin tức quay lại Hoàng Cung bảo hộ Bệ Hạ rời đi, đến chừng đó chúng ta sẽ có phiền toái rất lớn..!"
Nguyễn Du Nhiên hắn được Bệ Hạ tin tưởng tuyệt đối điều hành toàn bộ Quân Đội cho trận chiến lần này, hắn đã lợi dụng quyền lực trong tay mình điều toàn bộ binh mã của Hoàng Cung đi ra ba nơi cửa thành trấn thủ.
Hoàng Cung hiện tại hết sức hư không, không có bao nhiêu lực lượng bảo vệ, bọn họ đi vào có thể dễ như lòng bàn tay khống chế Hoàng Đế.
"Được..! Đi thôi..!"
Nguyễn Hữu Nghĩa cảm thấy hết sức chí lý.
Bên mình tuy chiếm thượng phong, nhưng một ngày chưa bắt được Hoàng Đế, thì vẫn chưa tính là thắng lợi được.
Nếu rủi như tên Hoàng Đế đó hay tin chuồn mất, vậy công sức tính kế bấy lâu nay của mình xem như đổ sông đổ bể cả.
"Thừa Tướng đại nhân..! Pháp Trường truyền lại tin