"Bệ Hạ.
.
! Vậy sao người không đi theo con đường khác mềm mỏng hơn.
.
?"
Lý Dương có chút thất vọng, nhưng hắn cũng nhân lúc vị Bệ Hạ này dễ nói chuyện, lên tiếng hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
Trước đây có rất nhiều vị Hoàng Đế thương dân như con, đối đãi với quần thần rất tốt, dù cho quần thần kia có lỡ may phạm tội, cũng chỉ xử nhẹ, cao lắm chém đầu một mình y.
Hành động của vị Hoàng Đế kia cảm động rất nhiều người, sau này người trung thành với y càng nhiều hơn, cũng không còn ai có ý nghĩ tạo phản nữa.
Nếu như Nguyễn Văn Chương có thể đi theo con đường này, ngày sau sẽ có nhiều người đầu nhập vào hơn.
Thiên hạ cũng sẽ bớt đi một vị vua tàn bạo, cuộc sống người dân cũng sẽ dễ thở hơn mà.
"Ha ha ha.
.
! Lý Dương.
.
! Bây giờ ta mới phát hiện ra ngươi có thêm một điểm đáng yêu nữa đó là.
.
! Rất ngây thơ nha.
.
!".
"Ngây thơ.
.
?"
"Đúng như vậy, con đường mà ngươi nói chỉ có thực hiện khi thiên hạ thái bình, Đại Lục thống nhất, dân chúng an cư lạc nghiệp.
.
!"
"Bây giờ là thời loạn thế, nếu mà áp dụng nhân từ, khoan dung với người khác.
.
! Ta bảo đảm không quá ba ngày Thành Thánh Tông sẽ đi đời nhà ma.
.
!"
"Hèn gì.
.
!" Hèn gì trong giấc mơ kia của hắn.
Mọi người khi nhắc đến Đại Thành Thánh Tông, người nào người nấy đều tỏ ra khiếp sợ không thôi.
Truyền nói Thành Thái Tông giết người không ghê tay, một mệnh lệnh đồ sát cả tòa thành, trẻ con cũng không tha, xem ra không có lửa làm sao có khói cho được.
"Bệ Hạ.
! Không phải ngài nói trước đây ngài chỉ biết bán rượu thôi hay sao.
?"
"Những đạo lý này ngài nơi nào học được vậy.
.
?" Lý Dương nghi ngờ.
Hắn có cảm giác được Nguyễn Văn Chương khi không mặc Long Bào như lúc này trở nên rất là dễ nói chuyện.
Có những vấn đề khi gặp mặt Nguyễn Văn Chương trước đây hắn không giám nói, bây giờ cũng nói dễ dàng nha.
— QUẢNG CÁO — Event
"Khục.
.
! Cái này.
!" Nguyễn Văn Chương có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng.
Tên Lý Dương này đã thay đổi khi cùng hắn nói chuyện khi nào y cũng không hay, đây cũng xem như là một điều tốt đẹp ngoài ý muốn đi.
"Lý Dương.
.
! Bệ Hạ là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần nhìn qua một chút liền sẽ học được ngay thôi.
.
!"
Cũng không thể nói kiếp trước hắn đã từng làm Chủ Tịch Huyện có đúng không.
Nơi hắn làm phe phái rất nhiều, ngày ngày không phải nghĩ cách làm sao phát triển kinh tế, mà là phải đề phòng người xung quanh đâm lén, triệt hạ lẫn nhau.
Lâu dần, mọi quyền mưu lên chức thăng tiến cùng diệt trừ đối thủ hắn đều có đủ cả, ưu thế của người hiện đại nữa, điều khiển Quốc gia này đâu có gì khó khăn.
"Bệ Hạ đúng là rất thông minh.
.
!"
Lý Dương ngẫm nghĩ, ngoài lý do này ra hắn thật cũng không nghĩ ra lý do gì khác nữa.
"Phải rồi.
! Có tin từ gì của Phan Đình Phong hay không.
.
?" Nguyễn Văn Chương thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng đột nhiên hắn nhận ra mục đích lần này của mình là thư giãn, không phải là triều chính, chỉ là lời nói ra rồi như nước đổ đi, khó hốt lại lắm.
"Hồi Bệ Hạ.
.
! Sau lần cuối xuất hiện tại bên cạnh Nguyễn Hữu Nghĩa.
.
! Có người nhìn thấy Phan Đình Phong cùng đệ nhất kiếm khách của mình Lai Tạ đi vào Đại Nghê Đặc Sứ Quán.
.
! Đến nay không biết tung tích, người của thần cũng đang đi điều tra chuyện này.
.
!"
"Nói với lại Hổ Tử Vệ bên Phong Linh Thành, điều động quan viên nơi đó, bắt cho bằng được Phan Đình Phong, đừng để hắn từ Phong Linh Thành trở về Nguyên Quận.
.
!"
Cho người bao vây Đặc Sứ Quán Đại Nghê Quốc xem ra cũng muộn rồi.
Bây giờ chắc chắn Phan Đình Phong không có ở nơi đó.
Nếu như hắn là Phan Đình Phong, vào lúc này khi thế cục đã ổn định, không làm gì được Đại Thành nữa, hắn sẽ rời khỏi Đại Thành trở lại Đại Nghê Quốc.
Mượn binh lực của Đại Nghê Quốc trợ giúp hắn trả thù.
Người này rất am hiểu tình hình của Đại Thanh, thế nên không thể để y có cơ hội quay lại, không thì đối với Đại Thành là một mối nguy hiểm rất lớn.
— QUẢNG CÁO — Event
!
"Quốc Công đại nhân.
! Đi xuyên qua con đường này là đến Nguyên Quận rồi.
.
! Hạ quan còn có công vụ trên người, xin thứ không thể tiễn đại nhân xa hơn.
.
!"
Qua rừng núi này là đến được Tú Nguyên Thành, đó cũng là địa phận của Nguyên Quận, Đại Nghê Quốc, khi đó sẽ không còn có người làm gì nổi Phan Đình Phong được nữa.
Có chút khó xử là con đường này quá khó đi, thác nước vách núi cao nơi đâu cũng có, không cẩn thận sẽ chết mất xác bên trong đó.
Nếu có con đường khác, hắn cũng không nguyện ý để cho Phan Đình Phong mạo hiểm như vậy.
Tiếc là ngoài con đường này ra cũng