Khoảng trong thời gian chừng mười ngày, vết thương của Minh Thành Hữu thật tốt là cũng mau đỡ, hai người quan hệ cũng không như lúc trước giương cung bạt kiếm nữa.
Lý Vận Linh biết rõ sinh nhật Phó Nhiễm, nói trước cho cô sẽ chuẩn bị lễ vật thật tốt, là một bộ vòng ngọc óng ánh trong suốt.
Nghe nói còn là ngọc lâu năm thượng hạng, nhưng khi là đồ gia truyền Minh gia quý trọng, Phó Nhiễm tất nhiên là biết rõ giá cả xa xỉ, vốn định đứng lên gửi lại nhưng Lý Vận Linh vẫn kiên trì nên đành phải dè dặt đeo lên tay đi tham gia dạ tiệc sinh nhật.
Minh Thành Hữu buồn cười khi nhìn thấy cô như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, Phó Nhiễm đành gượng cười.
"Cũng không phải là cho em đi hồ sâu hang hổ, làm cái gì mà làm ra vẻ mặt bức bối?"
Phó Nhiễm nâng hai cánh tay lên, dở khóc dở cười.
"Như này là bao nhiêu tiền treo hết trên tay tôi, tôi còn dám lộn xộn sao?"
Minh Thành Hữu buồn cười, đuôi mày khóe mắt đang lúc vui vẻ nhìn một cái không sót gì, đường cong quanh gương mặt hắn trời sinh có thể mê hoặc phụ nữ.
Lý Vận Linh cố ý cho Phó Nhiễm đeo vòng tay, đơn giản cũng là tự lo cho mặt mũi của mình.
Đi vào trước cổng Phó gia, một tay hắn rơi ở trên tay lái cũng không có ý xuống xe.
"Xem ra đêm nay phô trương rất lớn, ba mẹ em chắc là rất tâm huyết."
Phó Nhiễm thấy hắn bất động.
" Anh không xuống xe?"
Minh Thành Hữu nghiêng người, cánh tay gối tại sau ót Phó Nhiễm, khóe miệng của hắn phác thảo dẫn theo một chút nghiền ngẫm.
"Tôi đến chỗ Thẩm Ninh, chờ lúc dạ tiệc kết thúc lại đến đón em."
Sắc mặt Phó Nhiễm tối dần, đợi tí nữa có lẽ nhất định sẽ không ít người, nghĩ đến tất cả đều chờ đợi thấy cô cùng Minh Thành Hữu ra vào một đôi, chỉ gật đầu, đẩy cửa xe liền muốn đi xuống.
"Chờ chút. "
Minh Thành Hữu kéo cổ tay Phó Nhiễm lại.
" Em cứ ở chỗ này chờ, tôi sẽ trở lại."
Ánh mắt Phó Nhiễm xuyên qua ngọn đèn rực rỡ muôn màu nhìn về phía đại sảnh của Phó gia, cô không quay đầu nhìn Minh Thành Hữu một cái.
"Biết rồi."
Cô khép lại áo choàng xuống xe, Phó Nhiễm đứng tại bên cạnh xe đứng, cách tầng cửa sổ xe hơi mỏng, Minh Thành Hữu phảng phất nghe được cô bùi ngùi thở dài. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm hướng mũi chân, cái cằm cơ hồ vùi trên cần cổ, chứng kiến Phạm Nhàn từ xa mừng rỡ như điên đi ra chào đón. Lúc này Phó Nhiễm mới bước đi về phía trước. Phần lưng cô phải nói là rất thẳng, nhưng Minh Thành Hữu nhìn ra được hai chân cô cứng ngắc, trong lòng đối với nơi này là bài xích.
Phạm Nhàn thấy xe Minh Thành Hữu chậm rãi lái ra đường.
"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu còn muốn đi đâu?"
"Anh ấy có việc."
Phạm Nhàn như có điều suy nghĩ, kéo tay Phó Nhiễm, cô mơ hồ đoán được đó là những thứ gì, chỉ là chưa vạch trần.
"Đến đây, tất cả đều chờ con."
Phó Nhiễm cùng bà sóng vai hướng vào trong hoa viên, Phạm Nhàn ngẩng đầu ngắm nhìn gò má Phó Nhiễm, Phó Nhiễm hình dáng cực kỳ giống bà, chỉ là tính tình lãnh đạm, không giống như Vưu Ứng Nhụy đòi quà, nghĩ đến đứa con kia, hai đầu lông mày Phạm Nhàn sinh ra chút ít khó xử.
"Tiểu Nhiễm..."
Trong hoa viên trang trí đổi mới hoàn toàn, đại đa số người Phó Nhiễm cũng không nhận ra, lờ mờ chỉ biết là bạn bè của Phó Tụng Đình trong giới quan chức. Cô không nghe thấy Phạm Nhàn gọi, Phó Nhiễm nhất quyết đi về phía trước, cửa phòng khách đột nhiên bị kéo ra, cho đến lúc trông thấy Vưu Ứng Nhụy bị trong ngoài vây quanh, lúc ấy cô mới dừng bước .
Phạm Nhàn đi tới kéo tay Vưu Ứng Nhụy trở lại trước mặt Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, con cùng Nhụy Nhụy là cùng một ngày sinh nhật, mẹ và cha con bàn bạc cho các con tổ chức cùng nhau."
Vưu Ứng Nhụy mặc một bộ áo lễ phục màu vàng nhạt ngực, tấm bảng này Phó Nhiễm biết rõ, không có sáu con số đừng mơ tưởng mua được. Sau lưng còn có vài cô gái cùng lứa, trang phục khí chất đều cao quý ưu nhã, đều là bạn của Vưu Ứng Nhụy lúc trước tại Phó gia.
Phó Nhiễm không để lại dấu vết ngắm nhìn chính mình, lễ phục này của cô là do Minh Thành Hữu chọn cho.
"Tiểu Nhiễm, thật cao hứng, chúng ta có thể cùng nhau ăn mừng sinh nhật."
Vưu Ứng Nhụy vừa vươn tay ra cầm tay Phó Nhiễm, ánh mắt cô lại lơ đãng nhìn ra hướng khác, sinh nhật là nên ăn mừng, có thể ai có thể nghĩ tới cô cùng Vưu Ứng Nhụy bị thay đổi cuộc sống không phải là từ 24 năm trước sao?
Phạm Nhàn không phân biệt cầm tay hai người mang theo Phó Nhiễm cùng Vưu Ứng Nhụy đi đến chỗ Phó Tụng Đình. Phó Nhiễm không thích giao tiếp, viện cớ trốn đến một góc yên lặng. Phạm Nhàn lôi kéo Vưu Ứng Nhụy đi qua đám người trong đó, thần sắc tràn đầy thân mật tự nhiên không hề câu lệ.
"Nhụy Nhụy, nghe nói nhà Triệu bá bá con trai mới vừa du học trở lại, mẹ đã sớm cùng với Triệu bá mẫu hẹn ước cho con."
"Mẹ, đây là mẹ đang tìm nơi thân cận cho con?"
"Dù sao vẫn tìm được người tốt cho con sau mẹ mới có thể yên tâm, ai để cho Nhụy Nhụy của chúng ta phải chịu thiệt đây?"
Vưu Ứng Nhụy cười nhu thuận, đi theo sau lưng Phạm Nhàn không có nói lại một câu. Phó Nhiễm đứng ở trước rặng cây nho lờ mờ nghe từ phía sau truyền đến tiếng nói chuyện.
"Gà đất thay đổi thành Phượng Hoàng, vừa nhìn cũng không phải là người cùng cấp bậc."
Mấy bóng người tư thái tiến đến, bóng cô như bị nửa bên ánh trăng âm u chặn lại, cô gái cầm đầu vỗ nhẹ bả vai Phó Nhiễm.
"Cô chính là vị hôn thê của Minh Tam thiếu đi?"
Biết rõ còn cố hỏi.
"Có việc gì?"
"A, đây là thái độ gì, cô không biết lễ phép sao?"
"Lễ phép cũng là muốn sắp xếp hồ sơ lần tìm."
Cô gái sắc mặt cứng ngắc, bàn tay phẫn nộ thu hồi sau đó vòng ở trước ngực.
"Như thế nào lại không gặp Minh Tam thiếu, trước mấy ngày chúng ta vẫn còn ở Mê Tính cùng nhau điên khùng chơi đùa."
Phó Nhiễm biết được cô ta có lòng khiêu khích liền muốn tránh ra, đúng lúc giầy không cẩn thận dẫm lên làn váy cô gái, lập tức bên tai truyền đến âm thanh xù lông, ngay sau đó một cái tát không hề báo trước đập
tới mặt.
"Pằng!"
Thanh thúy vang dội vô cùng. May là cô lại có chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ tới đối phương sẽ ra tay đánh người. Phó Nhiễm che mặt.
"Nhìn cái gì vậy? Cô thật đáng đánh."
Cô ta kiêu căng la lối, ngay sau đó tự mình nói ra tên cha mình là quan lớn.
"Tôi tin rằng cô cũng không dám làm gì, cô nên vùi ở địa phương nhỏ kia vĩnh viễn đừng ra đây, làm Nhụy Nhụy bị uỷ khuất lớn như vậy."
Phó Nhiễm không trông nom cha cô ta là ai, cô ăn không được thiệt thòi, thấy miệng cô ta cứ thế xối xả, không chừng càng nói càng phát ra lời khó nghe. Cô không chút do dự vung mạnh tay rồi bỏ đi.
Phạm Nhàn dẫn theo Vưu Ứng Nhụy vội vàng chạy đến lúc cục diện đã gần đến mức mất khống chế, cô gái kia đâu chịu nổi cục tức này, cũng không để ý lễ nghi cùng tư thái nữa.
Phó Nhiễm tránh né ra không muốn cánh tay đâm vào mép bàn cứng rắn, chỉ nghe bịch một tiếng, chiếc vòng Lý Vận Linh cho cô đeo lên còn không được 3 ngày, vòng tay cứ như vậy vỡ thành hai bên.
Cô quá sợ hãi, vội khom lưng đi nhặt.
"Chuyện gì xảy ra?"
Phó Tụng Đình cùng một người đàn ông trung niên khác bước đến, cô gái bụm mặt khoác tay ông ta.
"Cha, cô ta đánh con, cha nhìn mặt con này."
Phó Nhiễm nhặt chiếc vòng tay kia lên, đáng tiếc ngọc tốt như vậy. Thân thể mới đứng lên một nửa, đầu gối mới uốn lên, đỉnh đầu một giọng nghiêm khắc lại như ngũ lôi nổ vang. Phó Nhiễm không thể không nâng đầu gối mới có thể nghe được rõ ràng chút ít.
"Cha, cha nói cái gì?"
Phó Tụng Đình nhìn chằm chằm vào mặt cô lặp lại.
"Tiểu Nhiễm, xin lỗi Vương tiểu thư."
Cô gái sắc mặt đắc ý vênh lên, cha cô ta vội vàng hoà giải.
"Thôi lão Phó, Nhứ Đình cũng có sai."
Phạm Nhàn buông tay Vưu Ứng Nhụy ra, bà vội vàng tới trước mặt Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, không sao chứ?"
"Tiểu Nhiễm, xin lỗi Vương tiểu thư."
Vưu Ứng Nhụy đứng ở bên cạnh, lúc này cô không nên chen miệng vào. Khoé miệng Phó Nhiễm khẽ động, cái tát tai nằm cạnh không nhẹ, miệng đều có chút đã tê rần.
Chiếc báng ngọt ba tầng cắm đầy nến ước nguyện từ trong nhà được đẩy ra, nhân viên tạp vụ không rõ chuyện gì đang xảy ra mang theo mặt mũi tràn đầy mỉm cười nói.
"Mời công chúa đêm nay thổi cây nến."
Phó Nhiễm cắn chặt môi, nâng lên cánh tay châm chọc chỉ hướng Vưu Ứng Nhụy.
"Công chúa ở đàng kia."
Phạm Nhàn vành mắt phiếm hồng, trong lòng không nói ra được nỗi khó chịu. Phó Nhiễm cầm túi sải bước rời đi, Phó Tụng Đình phải tiếp người đàn ông bên cạnh. Vưu Ứng Nhụy kéo cô gái kia vào nhà, đám người vây xem lúc này mới toàn bộ tản đi.
Phạm Nhàn muốn đuổi theo, đã thấy Phó Nhiễm ngăn cản chiếc xe taxi, bà đau lòng rơi lệ.
"Tiểu Nhiễm bị uỷ khuất lớn như vậy còn không nhìn thấy sao? Lại còn muốn nó xin lỗi người khác, nó bị khổ đã nhiều!"
Phó Tụng Đình thu hồi tầm mắt, chỉ lạnh lùng bỏ lại câu.
"Nếu như Nhụy Nhụy là con gái của ta, hôm nay nó đụng với chuyện như vậy ta cũng sẽ làm cho nó cúi đầu nói xin lỗi."
Minh Thành Hữu đi ô-tô tới Phó gia, lúc này phong ba vừa vặn tản đi, hắn lấy ra một hộp trang sức từ trong túi áo tây phục. Mười ngày trước đồ trang sức đeo tay này hắn liền dự định mua, lúc trên đường nhận được điện thoại gọi cho hắn quay lại lấy, hắn nói đi tới chỗ Thẩm Ninh, tự nhiên cũng chỉ là lừa gạt Phó Nhiễm.
Đóng cửa xe thẳng tiến vào bên trong vườn, tầm mắt băn khoăn một vòng không tìm được Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu cất bước quay ra, cánh tay lại bị một lực níu lại.
"Tam thiếu."
Hắn quay đầu lại nhìn một cái, thấy là bạn trong ngày thường chơi cùng.
"Cậu cũng ở đây?"
"Vừa rồi đúng là cậu đã bỏ lỡ màn kịch vui."
"Sao cơ?"
"Người phụ nữ của cậu bị đánh..."
Hắn cúi người tiến lên nói tỉ mỉ. Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu theo tác động diễn thuyết của người kia mà càng lúc càng xanh mét, người đàn ông kia thấy lông mày hắn nhíu chặt, ánh mắt hung ác nham hiểm bức người, dứt khoát thêm dầu thêm mỡ một
phen.
Nói thẳng ra liền đem chuyện Phó Nhiễm nói xong có thêm nhiều vẻ đáng thương, có thể so với chuyện con dâu trong xã hội cũ bị bắt ép nuôi từ bé còn nhiều ủy khuất.
Minh Thành Hữu quay lại, quanh mình như ngưng kết thêm băng lạnh thấu xương. Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Nhiễm, bên kia lại tắt máy không nghe.
Dám động đến người phụ nữ của hắn, nguyên một đám chán sống. Mặc dù hắn cùng Phó Nhiễm còn chưa làm gì ở trên giường, nhưng dầu gì cũng là chuyện sớm hay muộn,
Minh Tam thiếu từ nhỏ luôn không cam chịu, người hiền hay bị hắn bắt nạt.
Dù là con chó hắn buộc ở bên cạnh cũng không thể làm cho người ta khinh thường, đừng nói là phụ nữ