Huyết sắc trên gương mặt Minh Tranh dần dần rút đi, ánh mắt anh rét lạnh,
nhưng ngược lại như trào dâng từng tầng sóng lớn, mơ hồ có thể thấy từng tầng một tràn ra đến mức khó có thể tin.
"Em nói cái gì?" Giọng nói phẫn nộ của anh gần như bùng nổ, lên đến đỉnh điểm, lại tuyệt đối không thể phá vỡ được.
Tinh thần La Văn Anh tỉnh táo, nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, cô dùng
giọng điệu mà đến mình cũng không ngờ tới nói: "Em nói, em và Tống Cẩm
Trác chính thức kết giao ."
Minh Tranh đứng ở bên cạnh La Văn Anh, lưng của anh dán sát ván cửa: "Em lặp lại lần nữa."
"Em muốn bắt đầu cuộc sống mới ."
"Em lặp lại lần nữa." Minh Tranh cất cao ngữ điệu, La Văn Anh dùng ba câu
nói khác nhau nói cùng một ý, cô không tin anh nghe không hiểu.
"Em lặp lại lần nữa!"
La Văn Anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh, "Được, em
nói một lần cuối cùng, mặc kệ anh giả ngu hay là không nghe được, mời
nhìn miệng em, đem những lời nói sau đây của em ghi nhớ từng chữ vào
lòng. Minh Tranh, không ai vĩnh viễn chờ anh vô điều kiện. Hiện tại em
gặp gỡ Tống Cẩm Trác, cho dù là tài trí hoặc bối cảnh gia đình hai bên
của chúng em đều rất xứng đôi, em muốn cùng anh ấy bắt đầu, em muốn lập
gia đình, em muốn có một người đàn ông đứng ở bên cạnh em, mà không phải là em đứng từ xa nhìn bóng lưng của họ, lại vĩnh viễn chỉ có thể bước
từng bước giữa khoảng cách đó, anh, nghe rõ rồi chứ?"
Giọng điệu
cô gần như là gào thét lên tiếng, màng nhĩ Minh Tranh phát run lên, anh
cố chấp giữ La Văn Anh trước cửa, không chịu cho cô vào trong. Sau khi
La Văn Anh tỉnh táo lại, ngực đau đang như bị một nhát dao đâm thẳng vào được hòa hoàn hoãn chút ít, cô ra vẻ nhẹ nhàng: “Lão đại, anh nhanh đi
ăn cơm đi, em muốn vào trong nghỉ ngơi sớm.”
Ánh mắt Minh Tranh
đỏ ngầu, tầm mắt dường như giống cái đinh đâm thẳng vào trên người La
Văn Anh: "Em nhắc lại lời nói vừa rồi một lần nữa cho anh.”
Phẫn
nộ trong lòng La Văn Anh đột nhiên bùng nổ: “Anh còn muốn thế nào nữa,
có phải kết thúc hay bắt đầu chỉ có thể do anh nói hay không, chúng ta
đã từng có bắt đầu ư? Minh Tranh, anh thật ích kỷ, anh muốn lãng phí cả
cuộc đời em cho đến chết sao? Anh không thể đạt được ước muốn, cho nên
cũng muốn lôi kéo em làm đệm lưng sao?”
Minh Tranh mở miệng muốn nói gì, lại bị lời nói của La Văn Anh làm cho ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch.
Đúng vậy, cô chỉ trích anh như vậy, mỗi câu, mỗi chữ đều khắc sâu vào lòng
Minh Tranh, chính anh không chịu buông tay, lại cũng không chịu toàn tâm toàn ý tiếp nhận La Văn Anh, chính là do anh ích kỷ.
Nhưng, ích kỷ thì ích kỷ.
Minh Tranh không muốn để cô rời đi, cô muốn đi tìm cuộc sống mới, anh phải làm sao bây giờ?
Minh Tranh nâng đôi tay nắm chặt bờ vai La Văn Anh, anh dùng chút hy vọng
còn lại nói với La Văn Anh: “Không có tình yêu, chẳng lẽ em còn muốn thử sao? Văn Anh, chí ít thì em yêu anh.”
Ánh mắt La Văn Anh trợn
lên, cô nhìn chằm chằm Minh Tranh, dưới ánh mắt chăm chú của cô, trong
lòng của người đàn ông cảm thấy thất bại. Chóp mũi La Văn Anh chua xót,
hình ảnh trong mắt dần dần trở nên mơ hồ, cô nhìn không rõ người đàn ông gần trong gang tấc, đến cả ngũ quan quen thuộc còn không nhìn thấy, nói chi là tim của anh.
La Văn Anh đau đến muốn khóc thành tiếng
nhưng lại cắn chặt môi đem bi thương giấu kín trong lòng: “Minh Tranh,
anh nói em yêu anh?”
Minh Tranh giật mình, sắc mặt khó coi: “Chẳng lẽ không đúng sao?
Chí ít, La Văn Anh chưa từng chân thật biểu đạt cùng anh.
La Văn Anh dùng sức gật gật đầu, không có một chút ý tứ nào muốn giấu
diếm, cô cười lên xóa sạch trào phúng: “ Đúng, trước hôm nay em còn yêu
anh, Minh Tranh, em yêu anh, em hiểu rõ hơn ai hết, thì ra anh đã nhận
ra? Là một năm trước, hay hai năm trước, hay là thời điểm lần đầu tiên
chúng ta gặp nhau?”
Minh Tranh gần như mất hồn nhìn La Văn Anh, anh á khẩu không trả lời được.
Bờ vai La Văn Anh bị anh giữ chặt: “Minh Tranh, anh cũng đã biết, anh hiểu rõ tình cảm của em dành cho anh, nhưng trước giờ lại không hề kiêng dè
thể hiện quyến luyến với người khác trước mặt em, anh xem em là cái gì?
Đúng, chí ít em yêu anh, anh cũng đã nói ra những lời này, cũng bởi vì
như vậy, anh mới không kiêng nể gì đem em buộc ở bên người, anh sẽ ăn
hết em rồi không bỏ đi sao?”
Đây là điều mà La Văn Anh khó tiếp
nhận nhất. Minh Tranh không nói thẳng ra trước, La Văn Anh chí ít còn có thể tự an ủi mình, anh có thể chỉ là ra đi không đúng lúc, cũng không
hiểu rõ tâm ý của cô, cứ việc dùng hành động của cô để chứng minh tất
cả, nhưng La Văn Anh nghĩ là, có thể, anh không hề thương cô.
Nhưng hôm nay, xem ra so với ai anh cũng đã rõ ràng, nói không chừng so với cô càng rõ ràng hơn.
Cô thấp thỏm lo âu, suy tính thiệt hơn, cô đau khổ, có phải hay không cô cũng đều để ở trong mắt?
Bàn tay Minh Tranh dùng sức, muốn ôm La Văn Anh vào trong ngực, cô lại
giống như đột nhiên bị kích thích, đột nhiên đưa tay đẩy mạnh anh ra,
Minh Tranh bị đẩy tới cánh cửa, La Văn Anh lại túm chặt cánh tay của
anh, đem cơ thể cao lớn kéo hướng bên cạnh.
Cô lấy thẻ từ mở cửa
phòng đi vào trong, Minh Tranh quay về hướng La Văn Anh đi vào, cô quay
đầu, không nhìn anh. Minh Tranh chỉ thấy hình ảnh cô dần dần nhỏ
lại, anh đưa tay muốn chắn cửa, nhưng cánh cửa lại đóng sầm ngay trước
mặt anh.
Đôi tay La Văn Anh cầm chặt lấy tay nắm cửa mới khiến
cho thân thể của mình không trượt xuống, dường như không còn khí lực
chống đỡ để đi về phía trước, La Văn Anh ngơ ngẩn dựa vào cửa, trong
phòng ngủ vẫn chưa bật đèn, tầm mắt liền mơ hồ, lúc này không cần vì
không muốn nhìn mà nhắm mắt lại. La Văn Anh trừng lớn hai mắt, nhưng,
nhìn không thể nhìn, cô vẫn nhìn không rõ giống như cũ.
Minh Tranh nhìn chằm chằm cánh cửa vừa khép lại, từng bước xa, cũng cắt ngang khoảng cách chưa bao giờ có giữa anh và La Văn Anh
Anh đột nhiên có dự cảm, lần này, La Văn Anh thật sự sẽ không bước cùng anh nữa.
Minh Tranh lui về phía sau hai bước, cho đến khi phần lưng dựa vào vách
tường, La Văn Anh nghiêng ngả
lảo đảo đi thẳng về phía trước, không có
ánh đèn, cô nhìn không rõ giường ở đâu, liên tục bị ngã mấy lần mới đụng đến mép giường, La Văn Anh kéo chăn mền trùm kín người.
Tống Cẩm Trác trở lại phòng, tắm rửa qua, thay xong quần áo, nghĩ nghĩ muốn gọi điện thoại cho La Văn Anh.
Nhưng điện thoại di động của cô liên tục rơi vào trạng thái không có người
nghe, Tống Cẩm Trác suy nghĩ một chút, bấm số máy bàn riêng bên trong
phòng La Văn Anh.
Chuông điện thoại thúc giục vang lên, dường như nếu cô không nhận, đối phương sẽ không bỏ qua. La Văn Anh đi tới tủ đầu giường, cho dù cố đè nén giọng nói, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe được
một chút nghẹn ngào "Alô"
"Văn Anh, em làm sao vậy?"
La
Văn Anh ngồi trên thảm trải sàn, đưa tay lau nước mắt, "Không có gì cả. " Cô nhận ra giọng nói của Tống Cẩm Trác, sau đó liền nói "Ngủ ngon."
"Đợi một chút" Tống Cẩm Trác nôn nóng lên tiếng "Không phải vừa rồi vẫn rất tốt sao?"
"Em không sao thật mà, anh đừng lo lắng."
Tống Cẩm Trác tắt máy, La Văn Anh đem điện thoại bỏ lại chỗ cũ, cô đứng dậy
bật bóng đèn nhỏ bên trong phòng, Tống Cẩm Trác bước ra khỏi thang máy
đi tới trước cửa phòng La Văn Anh, cũng không thấy có người bên ngoài.
Anh đưa tay ấn hướng chuông cửa.
"Anh đi đi!"
Tống Cẩm Trác bị thái độ của La Văn Anh làm cho giật mình, nhưng ý thức cũng biết cô không phải hướng về phía mình. Tống Cẩm Trác nhấn chuông cửa
"Văn Anh, là anh."
La Văn Anh vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt, đôi mắt nhìn trong gương đỏ bừng, nhìn là biết vừa khóc.
Cô đi tới cửa, đè ép giọng nói "Có chuyện gì sao? Em đang ngủ."
"Em mở cửa ra."
La Văn Anh đưa tay dò hướng tay cầm cửa, cửa khẽ mở một kẽ hở, sau khi
nhìn rõ ràng bên ngoài chỉ có một mình Tống Cẩm Trác, lúc này La Văn Anh mới mở hoàn toàn mở cánh cửa "Đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi?"
Tống Cẩm Trác nhìn mắt của cô, La Văn Anh tự ý đi vào trong phòng, anh bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại "Chuyện gì vậy?"
Cô ngồi trên ghế sofa, vùi mặt vào lồng ngực "Đột nhiên nhớ nhà."
Tống Cẩm Trác không nhịn được cười, anh ngồi vào bên cạnh La Văn Anh, thấy
cô không chịu nói liền không hỏi tới nữa, đưa tay nắm ở bờ vai La Văn
Anh " Ai cha, đã bao tuổi rồi mà còn nhớ nhà?"
"Chẳng lẽ anh không nhớ sao?"
Tống Cẩm Trác cười cười "Lòng anh vốn rất hoang dã, cho nên mẹ anh chỉ hi
vọng có người có thể quản anh, nhưng đâu phải ai cũng quản được" Lời nói của Tống Cẩm Trác có một chút thâm ý, lòng bàn tay vỗ bờ vai La Văn Anh "Phải có người làm anh cam tâm tình nguyện thu hồi tính tình”
La Văn Anh mặt hướng phía Tống Cẩm Trác "Anh là lãng tử sao?"
Anh khẽ nhếch môi mỏng "Cái này cần phải xem sao đã."
La Văn Anh vô tâm cùng nói đùa cùng anh, hai chân co lên, hai tay ôm chặt
đùi, Tống Cẩm Trác thấy móng tay mượt mà phấn của cô hồng lộ ở bên
ngoài, ánh mắt anh khẽ biến đổi, ngẩng đầu nhìn hướng La Văn Anh.
Cô nhắm chặt hai mắt, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi, đoạn tình cảm này từ lúc bắt đầu cho đến nay, luôn dính chặt trong lòng cô, bây giờ cuối cùng dứt bỏ được, trong lòng lập tức cảm thấy trống rỗng, cả người cảm thấy vô vị.
Hôm sau tỉnh lại, cô không nghĩ tới Tống Cẩm Trác vẫn còn ở đây, người đàn
ông quy quy củ củ nằm trên ghế sa lon, đắp tấm chăn mỏng, La Văn Anh bò
dậy, Tống Cẩm Trác nghe được động tĩnh mở mắt ra, "Tỉnh rồi sao?"
"Sao anh không trở về phòng."
"Tối hôm qua thấy em khóc thành gấu trúc, nếu anh không quan tâm mà về phòng, sợ em nghĩ không thông thì làm sao bây giờ?"
La Văn Anh xoa nhẹ khóe mắt, "Anh thấy em yếu ớt như vậy à?"
"Nhanh tắm rửa đi, đợi lát nữa dẫn em đi ăn sáng." Tống Cẩm Trác đứng dậy, đi
về phía cửa, trước khi đi còn dặn dò "Nhớ trước khi đi ra ngoài trang
điểm lại một chút, lỡ may có vị khách hàng nào nhìn thấy thấy bộ dáng
này của em, có thể cho là em bị ông chủ ngược đãi đấy."
La Văn Anh nghĩ đến Minh Tranh, huyệt thái dương lại tê rần, lúc này đầu cô rất đau.
Tống Cẩm Trác thấy cô ngẩn người, anh trở lại bên cạnh La Văn Anh "Anh xem
một chút... ngày hôm qua dì cả của anh gọi điện thoại cho anh."
"?" La Văn Anh không rõ nguyên do.
"Bà biết rõ chúng ta đều đi công tác ở đây, muốn anh chú ý quan tâm em, trở lại Nghênh An thị thì dẫn em về nhà."
Đã nhanh như vậy sao?
La Văn Anh không lên tiếng, Tống Cẩm Trác cười đi tới mở cửa ra, "Cho nên
em cần chú ý thư giãn tinh thần, đừng để đến lúc đó dì lại nói anh không biết chăm sóc em"
Đang định bước ra, Tống Cẩm Trác xoay người lại hướng La Văn Anh nói "Anh về phòng thay quần áo, em chờ anh."
Cửa thang đóng lại.
Minh Tranh đứng nép vào góc tường, vừa mới tới đây đã bắt gặp Tống Cẩm Trác từ trong phòng La Văn Anh đi ra ngoài, câu nói cuối cùng kia rơi vào
trong tai anh, Tống Cẩm Trác mặt mày cười vui vẻ, một tay đút trong túi
quần, một tay kia vẫy vẫy La Văn Anh.