Tầm mắt Tạ Nam
nhìn xuyên qua Minh Tranh, chiếu thẳng lên người La Văn Anh. Lúc này,
không nói là đâm lao phải theo lao, nhưng chí ít nên uống ly rượu giao
bôi là biện pháp tốt nhất, mà trong mắt người Trung Quốc thì rượu giao
bôi có ý vị như thế nào, không cần nói cũng biết.
Tạ Nam đứng ở
bên cạnh, trong lòng không khỏi dâng lên vui sướng, tâm tình tích tụ hơn nửa ngày nay cũng theo chuyện này mà tốt hơn hẳn. La Văn Anh tìm được
phòng, bên trong đang rất ồn ào.
"Không mang các người tới đây để chỉnh người nha."
"Eve, vừa rồi chính là tự chị nói, hôm nay dù thế nào cũng sẽ theo tới cùng,
mà lúc này mới đến, mau cho mọi người nhìn xem con rể của Hào Khôn nào?"
"Ha ha, Tiểu Chu có cách gọi thật là hay nha." Thật sự La Văn Anh cũng
không còn cách nào khác, phải thực hiện sao? Tống Cẩm Trác giơ ly rượu,
lại là không có chút nào lúng túng, La Văn Anh thở ra đầy mùi rượu, cô
cầm ly rượu nhìn Tống Cẩm Trác, tự nhủ là không có gì, cái trò này thật không giống như đang chơi đùa, có khi đi ra ngoài xã giao, cũng có
khách hàng nói giỡn phải uống ly rượu giao bôi, nhưng chỉ cần không chơi đại là được.
Tiểu Chu kêu không ngừng, cầm lấy chai rượu đổ thêm vào ly của hai người "Eve, rất nhiều chuyện tốt đẹp đều nhờ rượu cả
đầy, hôm nay chị thăng chức, phải uống thật nhìu mới được."
La Văn Anh cứng ngắt cầm lấy ly rượu "Sao hôm nay em nói nhiều quá vậy, tay chị đã mỏi lắm rồi đấy ."
"Ô ô, có người đã đợi không kịp nha." Tống Cẩm Trác đưa ly rượu lên môi, nhưng không nghĩ lần nữa lại bị Tiểu Chu cắt đứt
"Đợi một chút, hai người cứ như vậy uống rượu ?" Người đàn ông môi mỏng
giương nhẹ, giọng nói mang theo một ít khàn khàn "Vậy cô muốn như thế
nào?" Tiểu Chu bị ánh mắt người đó nhìn, cả người lúng túng "Mỗi người
nói một hai câu ngọt ngào, nếu không là anh yêu em cũng được, mọi người
có muốn nghe không?"
"Muốn, muốn!" La Văn Anh đã uống một ngụm
rượu, lúc này nghe được Tiểu Chu nói thiếu chút nữa bị sặc, hai người
quàng tay vào nhau, thân thể dính sat vào nhau.
Minh Tranh muốn
đứng lên, anh không nhìn thấy được biểu hiện trên khuôn mặt La Văn Anh,
nhưng vẫn có thể thấy được khóe môi cô cong lên một vòng cung. Tống Cẩm Trác cúi đầu nhìm chằm chằm La Văn Anh, bên trong phòng có bật máy
lạnh, nhưng bị một trận như vậy, chóp mũi La Văn Anh đã thấy mồ hôi rịn, trong mắt dấu diếm không biết làm sao, Tống Cẩm Trác hạ giọng, trong
miệng nói: "Gặp được em là may mắn của anh, mất đi thì là số là mệnh của anh."
La Văn Anh giật mình, mọi người cũng ngơ ngác nhìn nhau,
tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói này. Cô hơi do dự, Tống Cẩm Trác
thu hết tất cả biểu hiện của cô vào trong mắt. Mắt anh sáng như đuốc
nhìn cô chằm chằm, làm La Văn Anh không có chỗ né tránh, Tống Cẩm Trác
đem rượu bên trong ly uống cạn, tầm mắtđang nhìn cô nãy giờ cũng chưa
dời đi, La Văn An khẽ mím đôi môi mỏng "Em là nửa câu trước."
Tiểu Chu suy nghĩ một chút lời nói hai người, rồi vỗ tay đầu tiên, "Tình chàng ý thiếp, được rồi, buông tha hai người."
Có vài người cũng không hiểu, nhưng nhìn vào ánh mắt thì hiểu, bên trong
phòng tức thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm. La Văn Anh uống xong,
định thu hồi tay, nhưng Tống Cẩm Trác không biết là do kích động hay còn nguyên nhân gì, giữ chặt cánh tay của cô không thả, sắc mặt La Văn Anh ở dưới ánh đèn có vẻ ửng đỏ.
Minh Tranh đem từng hành động của cô
thu vào trong mắt, ở trường hợp này mà La Văn Anh thuận theo Tống Cẩm
Trác , đương nhiên là muốn thừa nhận quan hệ của hai người, điều này làm lửa giận của anh bộc phát, đứng dậy.
Thân thể Minh Tranh cao to
ngăn ở cửa, người phục vụ mang thức ăn lên nói vài câu ngại ngùng, Minh Tranh thấy cảnh tượng bên trong phòng, nhất thời trán nóng lên, anh đưa tay đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ. Tạ Nam tự nhiên cũng không ngăn
cản, mở miệng nói "La quản lý cũng đã là người trưởng thành rồi, bạn
trai chị ấy điều kiện vừa nhìn cũng rất tốt, sau này khẳng định rất hạnh phúc."
Động tác Minh Tranh dừng lại, khuôn mặt tuấn tú nhưng nổi bật vẻ lạnh lùng đột nhiên nhìn Tạ Nam, Tạ Nam thấy đáy mắt anh hiện
lên vẻ mặt nghiêm nghị, cô cẩn thận dè dặt mở miệng "Lão đại, em nói sai cái gì sao?" Minh Tranh cười lạnh "Cô không có nói sai." Nói xong, nhấc chân xoay người bước ra hành lang. Tạ Nam bị chận giữa cổ họng, nhớ đến vừa nãy Minh Tranh mới liếc cô một cái, cô lấy lại tinh thần chạy
nhanh đuổi theo sau. Minh Tranh dừng xe ở bên ngoài, Tạ Nam thấy vội
chui vào ghế lái "Lão đại, anh đã uống không ít rượu, không thể lái xe
nữa ." "Tôi không có say." Tạ Nam thấy anh muốn đóng cửa xe, cô nhanh
chóng đưa tay giữ tay lái "Vẫn là nên để em đưa anh về đi , em uống ít
hơn."
Bàn tay Minh Tranh đặt phía tay lái, suy nghĩ một lát liền
rời ghế lái. Anh lướt qua đầu xe ngồi vào bên trong xe, Tạ Nam thấy anh
ngầm đồng ý, liền ngồi xuống.
Minh Tranh tựa lưng vào ghế nhắm
mắt dưỡng thần, Tạ Nam thấy anh không cài dây an toàn, cô cẩn thận tiến
đến bên cạnh người đàn ông, thắt dây an toàn giùm Minh Tranh, Tạ Nam
thấy anh không có ý tứ ngăn cấm, liền tận lực làm động tác thật chậm ,
mùi hương nam tính bay vào trong mũi cô, ở vào khoảng giữa mùi nước hoa
cùng tắm gội mùi thơm ngát, do mùa hè nóng bức, cho nên hương vị rất
nhạt, ở nơi không gian hẹp như trong xe này lại có tác dụng hơn, cổ tay
Tạ Nam run rẩy, cho đến khi dây an toàn được cài xong, lúc này cô mới
như ở trong mộng tỉnh lại.
Minh Tranh đang nhắm mắt , liền mở
mắt nhìn Tạ Nam, thân thể hơi nghiêng, ánh mắt tham luyến nhìn Minh
Tranh chằm chằm, Tạ Nam liếc mắt đưa ám hiệu nhưng anh không để ý lắm,
ánh mắt anh vẫn mát lạnh như trước, phảng phất như thể tất cả nóng bỏng đều không thể lay động được anh.
Tạ Nam hơi thất vọng, thời gian dài đối diện cũng làm tinh thần cô hốt hoảng, ánh mắt anh sâu thẳm,
nhìn cô thật lâu, cả Tạ Nam sinh ra rét lạnh, Minh Tranh đưa ngón trỏ
day day trán "Còn không lái xe sao?"
Tạ Nam hoàn hồn, cho xe nổ
máy. Xe chạy trên đường, Minh Tranh lấy ra bao thuốc , ngón trỏ hướng
cửa kính xe gõ gõ, Tạ Nam hiểu ý, đem cửa sổ mở ra. "Cô không phiền
chứ?"
Lúc Minh Tranh nói xong câu đó, đưa điếu thuốc lên miệng, Tạ Nam lắc đầu, "Xin cứ tự nhiên."
Minh Tranh nhấp điếu thuốc, phun ra sương khói quanh quẩn ngay trước mắt,
làm cho tầm mắt Tạ Nam nhìn lên kính chiếu hậu cũng bị mờ hẳn đi. Minh
Tranh đưa một tay chống lên má, sắc mặt mông lung, Tạ Nam nắm chặt tay
lái "Lão đại, anh có biết bạn trai của quản lý La không ?"
Minh Tranh hút điếu thuốc, mở miệng hỏi "Tại sao cô lại hỏi như vậy?"
"Oh, không có gì " Tạ Nam giống như lơ đãng "Anh ta có vẻ là người tốt,em nghĩ anh ta rất có lai lịch , hơi tò mò một chút."
Minh Tranh cười lạnh, nụ cười cứng ngắt. Tạ Nam hiểu ý, thức thời không dám nói gì thêm, có mấy lời tùy thời điểm mà nên dừng lại, ánh mắt của cô
chuyên chú nhìn về phía phía trước, chăm chú lái xe.
Sắc mặt Minh Tranh hung ác nham hiểm, đưa mắt nhìn cô , nếu Tạ Nam có chút tâm tư
này mà Minh Tranh nhìn không ra , thì sao anh có thể làm việc tới bây
giờ . Nhưng anh cũng không có nói thẳng ra, không phải là bởi có ý gì
khác, mà là từ đầu không có ý định để Tạ Nam vào mắt.
Lái xe tới
đến trước biệt thự của Minh Tranh, Triệu lan từ trong nhà bước ra ,
thấy một nam một nữ từ trên xe bước xuống. "Minh Tranh." Tạ Nam biết
điều lên tiếng chào hỏi "Bác gái, chào bác ạ."
"Chào cháu” Triệu Lan đỡ Minh Tranh "Cô gái, con vào nhà ngồi chơi chút rồi về?"
Tạ Nam định gật đầu, Minh Tranh mở miệng nói "Để tài xế đưa cô ấy về thôi, cũng không còn sớm nữa."
Tạ Nam đành phải nói theo "Đúng vậy bác gái, hôm nào con sẽ lại chào bác sau."
Triệu lan dặn tài xế đem Tạ Nam đưa về nhà, lúc đi vào phòng khách thấy Minh
Tranh đang rót nước uống "Minh Tranh, mẹ thấy cô gái này đối với con rất tốt, có phải hay không..."
Minh Tranh liền ngắt lời bà "Cô ấy chỉ là thư kí mới của con, ngẫu nhiên cũng kiêm tài xế."
"Phải không?" Triệu lan không tin "Mẹ thấy ánh mắt cô ấy, tựa hồ đối với con
rất có ý tứ ." Minh Tranh ngồi ở ghế sofa bên trong phòng khách, đem
nước trong ly uống một hơi cạn sạch, hơi trào phúng "Không phải mẹ luôn
muốn con cùng La Văn Anh sao?"
"Có một số việc cũng phải xem có duyên phận không đã? Nghe nói gần đây Văn Anh cùng công tử Tống gia đang gặp gỡ nhau mà."
Minh Tranh nắm chặt cái ly trong tay, duyên phận? Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói, duyên phạn của anh và cô liền cắt đứt tại đây?
"Con cũng phải suy nghĩ đi, qua mấy tháng nữa tiểu Nhiễm sẽ sinh đưa con thứ hai ."
"Phó Nhiễm gần đây có khỏe không?"
Triệu Lan liếc nhìn Minh Tranh "Minh Tranh, không phải là con còn chưa buông tay với Phó Nhiễm?"
Minh Tranh đem cái ly bỏ lên trên bàn "Con chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, về sau mẹ không nhắc con cũng sẽ không hỏi."
Triệu Lan thấy anh đứng lên, liền nhanh chóng kêu "Minh Tranh, mẹ không phải
có ý này." Minh Tranh bước nhanh hơn, anh không biết mình đang trốn
tránh cái gì.
La Văn Anh cùng Tống Cẩm Trác từ trong phòng đi ra
ngoài, Tiểu Chu cùng mấy bạn đồng nghiệp kết nhóm, theo ý cô bây giờ La
Văn Anh đã có bạn trai , không cần cô phải quan tâm nữa rồi.
Tống Cẩm Trác cùng La Văn Anh đều uống không ít, lên xe đi về nhà . Tống Cẩm Trác ở bên ngoài đón xe taxi, cho xe chạy đưa về nhà La Văn Anh trước.
Cô đưa tay ấn ấn huyệt Thái Dương, Tống Cẩm Trác đưa tay ôm cô vào trong
ngực, làm cho cô tựa đầu lên vai mình. Ánh mắt La Văn Anh hướng ngoài ra cửa sổ, cô không nhúc nhích dựa vào Tống Cẩm Trác , nếu anh đến chừng
hai năm trước, có lẽ sẽ khác rồi.
Tống Cẩm Trác ôm bả vai của cô, cằm để trên đỉnh đầu La Văn Anh, cô hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn
có người đàn ông này.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Giong La
Văn Anh hơi mệt mỏi "Thăng chức , về sau công việc nhất định sẽ nhiều
hơn, em sợ lực bất tòng tâm."
"Vậy thì nghỉ ngơi một chút, đi ra
nước ngoài du lịch thả lỏng tinh thần, là phụ nữ dù sao cuối cùng cũng
sẽ là phụ nữ của gia đình." La Văn Anh ngồi dậy "Anh không chấp nhận
việc phụ nữ cưới xong đi ra ngoài làm việc sao?"
Nhìn gương mặt
nghiêm túc của cô, Tống Cẩm Trác bật cười "Không phải không chấp nhận
được, mà chỉ là anh sẽ cho em một đường lui, nếu như em mệt mỏi, thì cứ
lui về phía sau, đằng trước còn có anh."
Xe rất nhanh đi tới chỗ
của La Văn Anh, sắc trời đã tối, bầu trời đêm đen như mực, Tống Cẩm Trác đưa La Văn Anh xuống xe, cô cũng không nói gì, lúc này cô mệt mỏi chỉ
muốn về phòng ngủ một giấc.
Tống Cẩm Trác hôn lên trán cô "Đêm
nay anh sẽ không lên nhà, hai người đều đã uốn rượu , tránh để khỏi xảy
ra chuyện say rượu mất lý trí." Anh tuy nói chuyện to gan, nhưng dầu gì cũng có mấy phần vui đùa ở bên trong, La Văn Anh hướng anh phất tay "
Anh về sớm nghỉ ngơi đi."
Hôm sau, La Văn Anh không cảm thấy có
điều gì bất thường. Tạ Nam làm xong việc, ngồi đờ đẫn trước máy tính,
thấy Tiểu Chu online, cô lướt nhanh trên phím, "Julie, tối hôm qua mọi
người chơi đến mấy giờ?"
Tiểu Chu hiển nhiên cũng đáp ngay "Khoảng 10 giờ , tôi tìm mà không thấy cô đâu"
"Ừ, lão đại nói tôi đưa anh ấy về nhà." Tiểu Chu cười gian "Sướng nhất cô rồi nha."
"Nói nhăng gì đấy?"
"Trước kia tôi còn tưởng rằng lão đại với Eve , bây giờ mới biết mình đoán sai, chao ôi , thật sự không ngờ nha”
Tạ Nam tiếp tục gõ phím "Tôi muốn học tập Eve, trước đem công tác làm xong, đúng rồi, cô có biết bạn trai Eve không?"
"Không biết rõ lắm, hình như là làm ở cục thuế , rất có lai lịch." Tạ Nam cùng Tiểu Chu ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm, có người đến gần
nhưng dường như Tạ Nam không biết.
"Xin hỏi, Minh Tranh có ở bên
trong không?" Tạ Nam đột nhiên ngẩng đầu, lọt vào mắt cô chính là khuôn
mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, tóc toàn buộc lên , lộ ra vầng trán
trơn bóng, nghe nói phụ nữ trán cao, nhất định là người cao sang quý
phái.
Người phụ nữ rất cao, mặc một bộ váy dài, một tay đang cầm áo khoát, đem che mất phần bụng.
Tạ Nam không khỏi nhíu mi, cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nghĩ hoài không ra . Không chờ cô lên tiếng, người phụ ấy dứt khoát muốn đi về phòng làm việc. "Đợi một chút, cô có hẹn trước không?"
Thấy
cô ta diện mạo không tầm thường, giọng nói Tạ Nam cũng cường ngạnh một
ít. Người phụ nữ ấy xoay người "Tôi gặp anh ấy không cần hẹn trước."
Tạ Nam giật mình, chuông báo động vang lên, nghe được người phụ nữ nói như vậy, trong lòng càng bực bội "Thực xin lỗi, không có hẹn trước không
thể đi vào."
Người phụ nữ thấy trong mắt Tạ Nam đầy địch ý, cô
bước lại trước bàn thư kí, bỗng nhiên đưa tư liệu đang cầm trong tay cho Tạ Nam "Cũng được, cô đem phần văn kiện này cho Minh Tranh dùm tôi, tôi sẽ không vào."
Tạ Nam cầm lấy tư liệu, thấy MR. ngạc nhiên nghĩ
đến gương mặt này, trước đây tin tức của Nghênh An cũng đã đưa tin,
người này không phải là Phó Nhiễm sao? Tạ Nam nhất thời không biết nên
làm gì, liên tục không ngừng mở miệng nói, "Thật ngại quá, xin lỗi cô."
"Không cần " Phó Nhiễm cười yếu ớt, nụ cười không lan tới đáy mắt "Tôi còn có việc."
Tạ Nam cầm lấy tài liệu, đuổi theo Phó Nhiễm " Tài liệu cuả cô..." Phó
Nhiễm đưa tay đẩy ra cửa phòng làm việc, cũng không có nhận "Lát nữa cô
cầm vào."
Sắc mặt Tạ Nam khó coi, cô nào dám làm thế, cô dứt khoát đi theo phía sau Phó Nhiễm, may ra còn tìm được một chút tin tức
"Anh ” Minh Tranh ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời "Tiểu Nhiễm, sao em lại tới đây?"
"Em mang tài liệu tới, dù sao cũng tiện đường." Minh Tranh nhanh chóng đứng dậy "Em ngồi đi."
Tạ Nam cẩn thận dè dặt đem tư liệu đặt lên bàn, Phó Nhiễm gọi một tiếng
anh làm cô thật khó chịu, cô mặt dày đứng bên cạnh không động đậy, Phó
Nhiễm đưa mắt nhìn Tạ Nam "Anh, thư ký này của anh thật tận tụy với công việc a”
"Thật xin lỗi, dựa theo lệ thường muốn gặp là phải có hẹn trước."
Minh Tranh cầm tư liệu "Về sau Tiểu nhiễm tới đây,cô cứ cho cô ấy trực tiếp tới phòng làm việc của tôi là được."
Tạ Nam không tình nguyện lên tiếng. Ánh mắt nhìn Phó Nhiễm, thấy bụng cô
hơi to, Tạ Nam nghĩ đến cô là Minh tam thiếu phu nhân, tích tụ trong
lòng lúc này mới thoải mái hơn "Tôi đi pha trà."
Minh Tranh dặn cô "Làm nước trái cây tốt hơn."
"Vâng."
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn "Thư ký mới của anh?"
"Ừ."
"Cô ấy đối với anh có chút không an phận?"
Minh Tranh nhức đầu, ánh mắt Phó Nhiễm rất tinh tường
"Sao em lại rãnh rỗi tới đây?”
"Em tìm Văn Anh đi ra ngoài uống trà nói chuyện, anh thả người nha?" Phó
Nhiễm tùy tay cầm lấy tài liệu trên bàn lật xem, Minh Tranh cũng mặc kệ
cô.
"Chuyện này phải hỏi chính cô ấy."
"Hai người không có chuyện gì đó chứ ?" Tầm mắt Minh Tranh nhìn Phó Nhiễm, cô không có
trang điểm, chỉ đánh một chút kem chống nắng, áo khoác mỏng vắt trên
ghế. Cô không nói gì, Phó Nhiễm cũng là nghe Triệu Lan nói, cho nên
không yên tâm, mới lấy cớ tới xem một chút.
Tạ Nam bưng ép nước
trái cây đi vào, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân, tầm mắt như trước
nhìn tài liệu "Thời điểm anh hai kết hôn, anh cùng Văn Anh không phải
rất tốt sao? Em còn cho rằng hai người đã bàn tới chuyện kết hôn luôn
rồi chứ."
Tạ Nam đem nước trái cây đưa cho Phó Nhiễm "Mời dùng."
"Cảm ơn " Phó Nhiễm chỉ là liếc nhìn, không có đưa tay đón.
"Anh, anh thích Văn Anh, em nhìn ra được."
Tạ Nam nắm chặt bàn tay đứng ở bên cạnh. Minh Tranh giương mắt nhìn cô rồi nói "Đi ra ngoài đi."
"Vâng"
Phó Nhiễm thoáng cười, Minh Tranh không nhịn được cười "Em thật là, còn dùng lại bộ dạng khi đó, có hận tất báo."
"Ai, em đâu có?" Phó Nhiễm bỏ tài liệu xuống, thân thể Minh Tranh dựa vào
lưng ghế, ánh mắt chuyên chú nhìn Phó Nhiễm chằm chằm, cô thật cơ hồ
không có gì thay đổi, nụ cười đẹp rạng ngời, ánh mắt trong suốt, chỉ có
thay đổi cách xưng hô với anh mà thôi.
Phó Nhiễm thấy anh nhìn chằm chằm "Che dấu một ít hiểu không, để ý người khác nhìn thấy, lại moi ra những chuyện trước kia."
"Có gì phải sợ ?"
Phó Nhiễm đưa tay vân vê hướng bụng "Anh là không sợ, nhưng em sợ?"
Minh Tranh nghe thế, khóe miệng tươi cười cũng dần dần thu liễm lại. Phó
Nhiễm một tay chống cằm, hơi hướng người lên phía trước "Anh, chúng ta
quen biết nhau đã được mười năm rồi nhỉ?"
Minh Tranh nhìn cô chằm chằm. Phó Nhiễm cười còn nói "Gặp anh là điều tuyệt vời nhất đối với em."
Anh chờ nói hết, Phó Nhiễm mỉm cười "Vẫn muốn cùng anh nói tiếng cám ơn, từ khi biết nhau đến bây giờ, anh đối với em đã chiếu cố không ít nha, nhà chỉ có mình em, anh lại giống như một người anh trai đối xử tốt với em, em rất vui vẻ."
Minh Tranh gác chân lên, cẩn thận nhìn Phó Nhiễm "Theo ý của em, tình cảm anh dành cho em như đối với một người em gái sao?"
Cuối cùng cũng nói đến chuyện này, trong lòng Minh Tranh có chút mong đợi,
rồi lại khẩn trương. Tâm tư Phó Nhiễm trong sáng, cô sao không thể biết
được, quan hệ của cô cùng Minh Tranh vừa giống như là tình cảm nam nữ
vừa lại không giống, nhưng ngàn cánh buồm lướt qua, bây giờ nói ra thì
có ý nghĩa gì chứ?
Cô biết rõ Minh Tranh là người hiểu chuyện.
Phó Nhiễm ra vẻ kinh ngạc, nói đùa: "Chẳng lẽ không đúng sao? Anh chỉ
nói muốn chăm sóc lo lắng cho em thôi, nhưng cho tới bây giờ cũng không
nói là anh có yêu em mà."
Minh Tranh im lặng, quả thật trước giờ anh không nói thẳng với Phó Nhiễm, nhưng anh cho rằng Phó Nhiễm hiểu.
Thấy mắt Minh Tranh rũ xuống, Phó Nhiễm tiếp tục nói: "Anh, em hi vọng anh cũng có thể hạnh phúc."
Cô gọi một tiếng anh, là triệt để thanh minh quan hệ của hai người. Bên
ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, La Văn Anh đi tới, vừa lúc Minh Tranh
ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp, hơn nữa vừa nhìn thấy người ngồi đối diện
Minh Tranh, La Văn Anh đã rõ ràng. Là bởi vì cô - Phó Nhiễm.