Hai mắt Lý Vận Linh trợn tròn, Phó Nhiễm tin tưởng là bà rất yêu chiều Minh Thành Hữu, nếu không bà sẽ không bao giờ dùng loại ánh mắt này để nhìn cô.
Ngược lại thì Minh Thành Hữu không nói thêm lời nào nữa, Phó Nhiễm không cần nhìn cũng biết sắc mặt của hắn nhìn không vui chút nào. Bàn tay áp vào bên eo cô lúc trước giống như nóng hổi, trong nháy mắt, cách lớp vải lại hóa thành lạnh lẽo.
Rốt cuộc Lý Vận Linh ngồi không yênđược nữa, lớp trang điểm nhẹ nhàng trên gương mặt không thể che đậy hết phẫn nộ trong lòng bà "Tiểu Nhiễm, có thật là con dự định để cho Thành Hữu đi bộ đội không?"
"Mẹ, con cảm thấy có thể được đi huấn luyện trong quân đội cũng không phải là chuyện xấu. Nói cho cùng, giống như cha có mấy chục năm trong quân đội, sinh hoạt tập quán nhất định rất tốt, chẳng phải là sẽ giúp thân thể và tính tình sao?"
Minh Vân Phong bỗng cảm thấy yên tâm, sắc mặt khó coi lúc nãy cũng dịu đi không ít.
"Ta có ba con trai mà không có lấy một đứa tư tưởng này như Tiểu Nhiễm, tham gia quân ngũ có cái gì không tốt? Hay thiên hạ này là đem lính bắn rơi đây!"
Hai người sĩ quan ngồi ở đối diện gật đầu liên tục, Minh Vân Phong thấy Phó Nhiễm nhu thuận đứng ở một bên Minh Thành Hữu, hiện tại thấy kỳ cục, trong ngày thường định là đã bắt nạt Phó Nhiễm.
Minh Vân Phong nghĩ đến điều này, trong lòng khó tránh khỏi có chỗ áy náy, nếu thật sự để cho Phó Nhiễm chờ đến ba năm rưỡi, chẳng phải là càng khó ăn nói sao?
"Hai đứa hãy mau chóng sinh cháu nội cho ta, chuyện này vì thế sẽ thôi không nhắc đến nữa, nói cách khác, cho dù là đến lúc nó ba mươi tuổi nếu ta muốn vẫn có thể bắt nó đi bộ đội!"
Sau khi Minh Vân Phong ném lại câu nói thâm độc đó, lúc này mới dẫn theo mấy người đứng dậy đi khỏi.
Minh Thành Hữu thấy bước chân ông vừa bước ra, vẻ mặt dửng dưng liếc qua Phó Nhiễm rồi đi lên lầu.
Lý Vận Linh bưng lên chén trà tử sa nhấp nhẹ một hớp, sau đó ánh mắt nâng lên nhìn chằm chằm Phó Nhiễm "Tiểu Nhiễm, con tới đây ngồi."
Phó Nhiễm nghe lời đến ngồi cạnh Lý Vận Linh "Mẹ, con biết rõ mẹ muốn hỏi cái gì, lúc ấy cha đang nổi nóng, nếu con cứ nhất nhất giúp Thành Hữu, chỉ làm đổ thêm dầu vào lửa, dù sao thì hiện tại chuyện này coi như là đã bình thường."
Phó Nhiễm chớp mắt, trong lòng lại âm thầm khinh bỉ chính mình, lúc này nói dối cũng không thấy đỏ mặt.
Sự thật là cô rất hi vọng có thể Minh Vân Phong sẽ cho người áp giải Minh Thành Hữu đi bộ đội. Lại không nghĩ ra cuối cùng là do ông nể mặt cô mà giữ lại kẻ gieo họa này hay không? Thế thì cô không phải là gậy ông đập lưng ông sao?
Nói cho cùng, hay là bởi vì Minh Vân Phong hết sức yêu thương hắn nên không nỡ làm thế?
Lý Vận Linh có vẻ hài lòng, vỗ nhẹ mu bàn tay Phó Nhiễm, ở trong mắt bà, nếu có thể bảo vệ Minh Thành Hữu thì tất cả đều là người tốt.
"Tiểu Nhiễm, con nghe thấy hiểu ý tứ trong lời nói của cha con sao? Có đứa bé là bùa hộ mệnh tốt nhất."
Phó Nhiễm lại không để ý nhiều đến lời nói của bà. Lý Vận Linh nghĩ tới chuyện trở về tìm Minh Vân Phong thuyết phục thêm, cho nên không ở lại lâu.
Lúc Phó Nhiễm đi vào phòng, Minh Thành Hữu đã tắm rửa xong đi ra, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng, đầu tóc tùy ý dùng khăn lông lau khô, hai chân hắn nhàn nhã để lên mépgiường, tay cầm điều khiển từ xa mở TV.
Nhưng rất không trùng hợp là hết kênh này tới kênh khác đều đang phát chuyện hắn đánh người, vậy là tất cả mọi người trong thị trấn đều biết, không muốn chiếm trên trang nhất các báo cũng không được.
Minh Thành Hữu định thần chuyển kênh, ánh mắt đã nhìn thấy Phó Nhiễm từ lúc cô mới bước chân vào cửa phòng. Phó Nhiễm ngồi ở một bên mép giường bất động, nhưng cô có thể cảm giác được sau lưng là ánh mắt nóng rực kia.
Cô ngồi một lúc rồi đứng dậy, bởi vì đã ở bên ngoài một buổi tối nên lúc này không thể không đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trở lại phòng ngủ, Minh Thành Hữu tinh thần phấn chấn, đang khoanh chân ngồi ở trên ghế sofa chơi game. Phó Nhiễm đau đầu như muốn vỡ tung, toàn thân mệt mỏi, cô chỉ muốn nằm dài trên giường ngủ một giấc thật tốt, nhưng người đàn ông kia hiển nhiên không có ý định đi ngủ như cô, ngược lại mở tiếng to đến cả ở ngoài đường cũng có thể nghe được.
Cô lăn lộn khó ngủ, lấy tay che lỗ tai không thấy hiệu quả, lại đem chăn mền đắp trùm lên đầu.
Một giờ sau...
Hai mắt Phó Nhiễm sưng vù, tâm tình cũng bực bội vì Minh Thành Hữu cố tình mở âm thanh to hơn. Cô đẩy chăn mền ra đứng dậy
"Minh Thành Hữu?"
Đối phương không thèm quay lại nhìn. Phó Nhiễm mặc mỗi bộ đồ ngủ trên người đi về hướng ghế sofa, cô cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu "Thẩm Ninh nằm ở bệnh viện còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, thực sự anh lại có tâm tư ở đây chơi sao?"
Gương mặt quyến rũ của Minh Thành Hữu trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, trên tóc vẫn nhỏ nước đọng lạnh như băng bắn vào mu bàn tay Phó Nhiễm. Hắn để máy chơi game xuống, tắt âm thanh đi. Minh Thành Hữu giữ chặt Phó Nhiễm kéo cô đến bên cạnh.
"Anh không chỉ có tâm tình chơi trò này, anh còn muốn chơi trò khác đây."
Trong ngày thường hắn đã vô lại mười phần, giờ kỳ thật hắn đúng là người không có tim không có phổi.
Phó Nhiễm càng cảm thấy cô gái nào tự mình hủy hoại trong tay hắn đều không đáng. Minh Thành Hữu lắc lư máy chơi game trong tay, mắt nhìn chằm chằm làm Phó Nhiễm cảm thấy tóc dựng đứng, cô mới đứng dậy, một tay hắn lại kéo cô vào trong lồng ngực làm Phó Nhiễm không hề có năng lực chống đỡ.
Đối với sự thân mật của hắn từ trước đến nay cô chỉ có thể trốn tránh, hai cánh tay Phó Nhiễm để ở trước
ngực ngăn cản mặt Minh Thành Hựu ghé tới "Hiện tại tôi không có tâm tư."
"Hôn một chút thôi?"
"Tôi rất mệt mỏi."
"Hôn xong liền cho em ngủ."
Quả nhiên Minh Thành Hữu cũng không cưỡng ép cô, chỉ là nụ hôn này quá mức thắm thiết, trong nháy mắt đầu lưỡi của hắn đã chui vào trong miệng cô. Lúc này Phó Nhiễm mới hiểu được, cô không nên thỏa hiệp.
Trong lúc gặm nuốt làn môi cô, một động tác mập mờ mời mọc của hắn hình thành, Phó Nhiễm phản ứng kịp thời, nhanh nhẹn đẩy ra bàn tay Minh Thành Hữu đang từ từ chui vào bên trong áo của cô.
Hắn cũng không giận, dùng đầu ngón tay cái lau hướng khóe miệng bằng động tác thêm phần gợi cảm, hắn không vội, có rất nhiều thời gian để trị cô.
Huống chi chuyện này là chính cô đã chấp nhận, nếu hắn không nhân cơ hội cùng cô làm việc đó thì chẳng phải là đã uổng phí thời gian ngủ chung trên một cái giường lâu như vậy sao.
Ngày hôm sau Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu cũng không ra khỏi cửa, hiện tại đúng là giờ cao điểm, không chừng đi ra ngoài có thể gặp rất nhiều ký giả.
Lúc chuẩn bị ăn tối thì Minh Thành Hữu đang nghe điện thoại. Tiêu quản gia đúng giờ chuẩn bị bữa tối, lại không nghĩ là hắn sẽ nhân cơ hội phát tiết, hất toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất. Hù dọa tất cả mọi người trong nhà không biết phải làm sao, ngay cả Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh cũng không dám động đậy. Sau khi ném đồ trong phòng khách thành một đống bừa bộn dưới đất, lúc này Minh Thành Hữu mới bước lên lầu.
Phó Nhiễm nghĩ thầm có thể là do chuyện của Thẩm Ninh khiến cho hắn phiền lòng, cô bảo Tiêu quản gia thu dọn sạch sẽ rồi cũng đi lên. Vừa đẩy cửa ra đi vào, trong phòng ngủ truyền đến mùi thuốc lá nồng nặc làm cô bị sặc lên mũi.
Phó Nhiễm mở cửa sổ ra, thấy Minh Thành Hữu ngồi ở trong ghế sofa màu vàng nhạt. Một hàng bình rượu đặt gọn sang một bên trên bàn trà, hắn quay lại lấy tay ngoắc ngoắc Phó Nhiễm.
Sau một lúc do dự, Phó Nhiễm cũng đi tới "Anh không sao chứ?"
"Em nên đắc ý, hai ngày nữa anh phải đi bộ đội, khả năng sắp tới sẽ không về được."
"A" Phó Nhiễm giật mình không ít "Là ý của cha?"
Minh Thành Hữu đem thuốc lá trong tay bóp tắt, cánh tay vươn ra duy trì một động tác rất lâu, xuyên qua làn khói thuốc như sương mù lượn lờ, ánh mắt hắn u ám như đêm tối, tay cầm lấy chén rượu đưa cho Phó Nhiễm.
"Uống cùng anh một chén."
"Tôi không uống rượu."
Nghe có vẻ như theo ý của Minh Vân Phong lúc đó thì chuyện này sẽ dừng lại, tại sao lại còn xảy ra sự cố?
Tâm tình Minh Thành Hữu rất tồi tệ, hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu đỏ, lại uống liên tiếp vài chén. Phó Nhiễm thấy bộ dạng này của hắn không phải là không thể gặp chuyện không may, vội vàng kéo cánh tay hắn.
"Đừng uống nữa, anh đã nói là không muốn đi, chẳng lẽ cha sẽ thực sự sẽ cho người áp giải anh đi?"
"Ông ấy không bao giờ nói hai lời, cấu kết, lúc này em vui lắm hả?"
"Anh uống bao nhiêu rượu, không phải là đang say chứ?"
"Lúc này em quan tâm để làm gì? Lúc bảo em nói chuyện thì mồm dài đi đâu rồi?"
Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm trong lòng chợt lóe lên áy náy, hắn mở nắp chai rượu rót vào trong miệng, đồng thời đem chén rượu kia đưa sang phía Phó Nhiễm.
" Em đừng quên em đã nói, sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở lại."
Phó Nhiễm thấy bộ dạng Minh Thành Hữu chán chường như vậy không khỏi suy nghĩ. Ưu điểm lớn
nhất của cô là lúc tuyệt tình đến nhẫn tâm, mà khuyết điểm lớn nhất lại là sau khi làm xong 'chuyện xấu' lại khó tránh khỏi áy náy trong lòng.
Xem ra ở điểm này cô cũng tự biết là mình không thể sánh được với Minh Thành Hữu, rốt cuộc lại là cô không làm được như thế. Cô liên tiếp uống hết vài chén rượu, vốn không uống được nhiều, lại
không ngăn được Minh Thành Hữu dường như nửa cầu khẩn nửa nài ép rót thêm.
Hình ảnh người đàn ông ở trước mặt Phó Nhiễm càng ngày càng mơ hồ, trong ánh mắt cô hầu như chỉ thấy được ánh sáng hư ảo phản chiếu ra từ ngọn đèn, cô là mềm lòng mới uống rượu Minh Thành Hữu đưa cho.
Không nghĩ tới là hắn sẽ được voi đòi tiên, biến cô thành bộ dạng như thế này.
Tinh thần không còn tỉnh táo nữa, lờ mờ lại cảm giác được có người bế cô lên, người đàn ông lúc bước đi bước chân có lực vững vàng, Phó Nhiễm bị đặt vào trong chăn mềm mại như một đám mây, cô có một ảo giác giống như cả người đều bị kéo xuống chìm sâu, có dùng sức cố gắng như thế nào cũng không bò dậy nổi.
Tư duy cuối cùng của cô vẫn định dạng tại lúc Minh Thành Hữu đưa chén rượu đến trên môi cô, cô đau đầu lắc đầu, không đúng, rõ ràng là cô đã nhìn thấy Minh Thành Hữu uống say không biết gì, lúc đó cô mới không để ý uống cùng hắn, như thế nào mà...