Y Vân Thủ Phủ.
Phó Nhiễm ăn không thấy ngon miệng, gảy gảy thức ăn trong chén, cô ngẩng đầu lên thấy Tiêu quản gia đứng ở bên cạnh bàn.
"Tiêu quản gia, bà đi ăn cơm đi."
"Vâng."
Minh Thành Hữu mải lo gắp thức ăn, hai người chưa nói qua với nhau một câu từ lúc ngồi xuống đến bây giờ.
Mấy ngày nay trên ti vi đều đưa tin nhà giàu có quyền thế cố ý tìm cách cản trở người muốn đâm đơn kiện.
Cục trưởng cục công an thị trấn Nghênh An cố ý để lộ tin tức, thái độ muốn
làm rõ mọi chuyện, cho dù phía bên kia là có người đứng sau kiên quyết
đến cỡ nào, cũng điều tra đến cùng để tìm lại công bằng cho người bị
hại.
Hàng vạn ánh mắt đang dõi theo chuyện này, trong tay cảnh
sát còn có lời khai của Vưu Dữu, không ít người tốt bụng tự tổ chức một
hội những người đến bệnh viện
Chuyện hình phạt Lý Sâm bị phán quyết chỉ còn là chuyện thời gian, Phó Nhiễm cũng hi vọng nỗi đau của Vưu Dữu cũng sớm qua đi.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, trước sau như một, Minh Thành Hữu vẫn duy trì tướng ăn ưu nhã như cũ.
Phó Nhiễm cầm chiếc đũa trong tay.
"Sau khi vụ án này kết thúc, em muốn đưa Vưu Dữu ra nước ngoài."
"Ừ."
Phó Nhiễm ăn canh, không nói thêm gì nữa.
Minh Thành Hữu uống hai ngụm canh sau đó nâng mặt lên.
"Thật ra thì bây giờ em có thể đưa cô ấy đi, mỗi ngày như vậy đối với bệnh
của cô ấy không tốt, em không cần phải lo lắng, đã nghe cục trưởng cục
công an nói rồi sao? Không ai có thể bảo vệ ược Lý Sâm trừ khi chính bản thân nó trong sạch."
"Em không có ý này."
"Phó Nhiễm."
Hai tay Minh Thành Hữu đan chéo đặt ở mép bàn, hắn mím chặt khóe miệng,
thần sắc mê mị như gần như xa, hắn vươn tay cầm lấy tay Phó Nhiễm.
"Chỉ một lần này, tôi chỉ có thể để cho em tùy hứng lần này, nếu như thật sự Lý Sâm đã làm, cũng nên để cho nó một bài học, đây là vấp váp trên
đường đời nhất định nó phải trải qua khi trưởng thành, nhưng mà. . . . . . Tôi hi vọng em sẽ có chừng mực."
Lời nói của hắn không nặng không nhẹ, đúng là mang theo thỏa hiệp cùng cảnh cáo.
Phó Nhiễm quan sát thăm dò ý tứ qua nét mặt và lời nói sao có thể không
hiểu, chuyện đã đến nước này, Minh Thành Hữu đã bày ra bậc thang vì cô,
nếu cô không thuận th theo xuống chẳng phải là rất quái đản sao.
"Được."
Mặc dù quan hệ có thể khôi phục lại như trước, nhưng một cái khe không thấy đáy lại lặng lẽ hình thành, một khi cơ hội chín muồi liền muốn long
trời lở đất.
Chú thím không có trách Phó Nhiễm, nhưng trong lời
nói cũng giữ khoảng cách, trong một thời gian ngắn thì rất khó trở lại
thân thiết như xưa.
Phó Nhiễm không thấy hổ thẹn với lương tâm,
theo thường lệ cô vẫn đi bệnh viện thăm Vưu Dữu, chỉ sợ ảnh hưởng tới
tâm tình của cô, Phó Nhiễm tắt TV.
"Chị, cố ý làm tổn thương người khác có phải tội rất lớn hay không?"
Phó Nhiễm chăm chú gọt quả táo.
"Chị không hiểu kiến thức về luật pháp, nhưng có lẽ bị xử tương đối nặng."
"Chị. . . . . ."
Trong lời nói của Vưu Dữu như có chút do dự.
"Sao vậy?"
"Có thể rút đơn kiện hay không? Thật sự là em không muốn kiện."
Phó Nhiễm cầm lấy chén nước, dùng bông băng nhúng nước chấm lên môi cô cho đỡ bị khô.
"Tại sao vậy? Hắn hại em thành ra như vậy, chẳng lẽ không phải là em hận hắn sao?"
"Em. . . . . ."
Vưu Dữu dừng lại, không nói thêm gì nữa, sau đó cô thay đổi chủ đề.
Chị, lâu rồi anh rể không có tới, em khẳng định rõ ràng là hai người đang
ngấm ngầm cãi nhau, em không muốn vì em mà ảnh hưởng tới tình cảm của
anh chị. . . . . ."
"Em nghĩ nhiều rồi."
Phó Nhiễm giơ tay lên sờ đầu Vưu Dữu, mái tóc đen nhánh bị một trận lửa đốt sạch, Phó Nhiễm hết sức an ủi cô.
"Phía phóng viên cũng chăm chú theo dõi chuyện này, anh ấy là anh em họ của Lý Sâm, không tiện tới bệnh viện."
"Hai người không có việc gì là tốt rồi."
Ánh mắt Vưu Dữu ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm sự nặng nề.
"Chờ làm xong thủ tục bên này chị sẽ sắp xếp cho mọi người ra nước ngoài, chỗ có kỹ thuật y khoa tân tiến nhất. . . . . ."
"Chị, em biết rồi, ở chỗ này quả thật sẽ lại suy nghĩ lung tung, em cũng muốn rời đi."
Giữa lúc Phó Nhiễm đang nói chuyện với Vưu Dữu, không nghĩ là Minh Tranh sẽ đến.
Bọn họ cùng rời khỏi phòng bệnh, Minh Tranh thấy cô đầy tâm sự.
"Còn đang phiền lòng chuyện vụ án sao?"
"Cũng không hẳn là vậy."
Phó Nhiễm lắc đầu, tiếng bước chân của Minh Tranh thay đổi tiến lên phía trước.
"Thuận theo ý trời đi, nhưng anh muốn nhắc nhở em không cần ôm hy vọng quá
lớn, không phải còn có câu nói là mọi chuyện do người làm sao?"
Phó Nhiễm nhớ hôm đó nghe được Lý Vận Linh cùng Lý Tắc Cần nói chuyện với nhau ở
"Nếu như nếu đổi lại là anh, một mặt là thân thiết nhất, mặt khác lại có dính líu đến lợi ích trong đó, anh sẽ làm như thế nào?"
"Cái này còn cần anh trả lời em
sao?"
Minh Tranh cười như không cười vỗ đầu Phó Nhiễm.
"Càng hi vọng lớn thất vọng mới càng lớn."
Phó Nhiễm vội tạo khoảng cách với hắn, lúc sắp đi ra tới đại sảnh bệnh viện thì cô dừng bước nói.
"Anh đi trước đi, tôi quên còn có việc nói với Vưu Dữu, còn nữa, cám ơn anh đã tới thăm."
Minh Tranh cũng không nói thêm, sau khi gật đầu rời đi thẳng.
Cho đến khi xe của hắn biến mất ở cửa bệnh viện, lúc này Phó Nhiễm mới đi
tới hướng bãi đậu xe. Nói không chừng, lần đầu tiên bọn họ không cẩn
thận đến gần nhau cũng sẽ bị lộ dưới ống kính.
Lý gia tìm người
xin bảo lãnh để chờ xét xử, nhưng bởi vì truyền thông đặc biệt chú trọng quan tâm đến tình tiết của vụ án, nên không thể thông qua.
Vốn
là cô không ôm hi vọng, nhưng lời nói của Minh Thành Hữu làm cho cô an
lòng một chút, không nghĩ tới lần này làm điều thừa chỉ vì chứng minh hi vọng lúc tuyệt vọng mang tới đau đớn khắc sâu như vậy.
Cảnh sát đã trắng đêm liên tiếp thăm dò thu thập chứng cứ, nghi ngờ người phạm tội là do người khác làm.
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm đi bốt cảnh sát thì Lý Vận Linh cùng vợ chồng
Lý Tắc Cần cũng đều ở đây, rõ ràng mấy ngày này Lý Sâm gầy đi không ít,
tính tình cũng không nông nổi giống như lúc trước, nội tâm có vẻ kín đáo và trưởng thành hơn.
Minh Thành Hữu tiến lên ôm Lý Sâm, vẻ hăng hái trong ánh mắt.
"Đi, anh đã đặt mười bàn ở Nhã Uyển Thanh Phong để giải xui cho cậu, xua tan xúi quẩy."
Phó Nhiễm thấy bọn họ từng người một ôm Lý Sâm, ánh mắt Lý Vận Linh mỉm cười, hướng Lý Tắc Cần đứng bên cạnh nói.
"Ta đã nói rồi, sẽ không có chuyện gì, rõ ràng là trong sạch."
Một chiếc Rolls-Royce đến bên cạnh Lý Sâm cùng mọi người, Minh Thành Hữu
quay ra ngồi vào xe phát động động cơ, ánh mắt hắn xuyên qua kính chiếu
hậu nhìn Phó Nhiễm, sắc mặt cô vô hồn, thậm chí không có đến một câu
chất vấn.
Dựa vào lời nói của người bị tình nghi bị bắt, đêm đó
hắn gặp Vưu Dữu ở đầu đường đi về một mình, bởi vì sau khi uống rượu say cho nên ý thức không rõ ràng.
Hắn kéo Vưu Dữu tới một ngõ nhỏ
với ý đồ cưỡng bức, không nghĩ là Vưu Dữu ra sức phản kháng và hét lên
kêu cứu. Nhất thời hắn hoảng hốt dội dầu hỏa mới đi mua để cho vào bật
lửa dội lên mặt Vưu Dữu rồi phóng lửa.
Lời thú tội này dẫn đến
rất nhiều giả thiết cùng chất vấn, kết quả là trên Internet càng như
tiếp thêm khí thế hừng hực, từng câu chính xác phê phán cơ quan chức
năng bao che cho Lý Sâm, nhưng cơ quan công an đưa ra đủ chứng cứ, thái
độ lại kiên quyết xác định kẻ bị tình nghi phạm tội là người khác.
Nhất thời trong lúc đó, cái từ giàu sang quyền thế này lại một lần nữa trở thành chủ đề nóng được tìm kiếm nhiều nhất.
Tất cả mọi người không tin đây là sự thật, đủ loại chê cười bao gồm hãm hại đều chỉ thẳng hướng Lý Sâm.
Dĩ nhiên Phó Nhiễm cũng không tin, nhưng cô lại không biểu hiện qua một
câu, nếu không có khả năng thay đổi, không có cách nào chấp nhận cũng
phải chấp nhận.
Bên trong xe, radio đang phát thông tin tài chính và kinh tế, trong đó có đưa một nội dung là chúc mừng Minh Tam Thiếu đã lấy được hạng mục ở thành phố Hải Thiên, người đầu tư quan trọng nhất
lại là cậu ruột.
Phó Nhiễm nghiêng đầu thấy vẻ mặt Minh Thành Hữu nhàn nhã đặt một tay lên cửa sổ xe, ngón trỏ có tiết tấu gõ nhẹ trên vô lăng, đi thẳng tới nơi đã hẹn mở tiệc là vì muốn chúc mừng Lý Sâm.
"Chúc mừng anh."
Giọng nói Phó Nhiễm lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Minh Thành Hữu khẽ nhíu mày kiếm, trong trí nhớ của hắn, Phó Nhiễm chưa bao giờ hỏi hắn về chuyện hạng mục.