Trong lòng Tống Từ sinh ra một tia hối hận, hối hận vì đã đánh cược với Triệu Phong.
Động tác của Triệu Phong khi lắc xúc xắc quả thật rất kinh khủng, trong lòng cô thật sự không còn nghĩ đến điều gì nữa.
Trong khi tên đầu đinh đang quay video, thuốc lá trong tay đã cháy hết cũng không kịp quăng đi, tập trung tinh thần. nhìn Triệu Phong lắc xúc xắc.
Mấy cậu ấm nhà giàu khác cũng giống như tên đầu định, đều sợ ngây người trước kỹ năng lắc xúc xắc của anh.
Bọn họ đều không ngờ rằng tốc độ lắc xúc xắc của Triệu Phong lại nhanh đến mức như có thể kéo ra ảo ảnh!
Bốp!
Triệu Phong dừng động tác lắc xúc xắc, nhẹ nhàng đặt cốc xúc xắc xuống bàn.
Không mạnh bạo đặt xuống bàn như Trương Thiên Hạo, lúc anh thả cốc xuống, phần lớn sức lực của anh giảm lại, chỉ có thể nghe được tiếng động rất nhỏ.
Mỗi một động tác cực kỳ giống với một người có võ công cao cường trong phim võ hiệp trổ tài lắc xúc xắc.
“đầy hơi mất lực, lâu quá không dùng qua nên hơi không quen tay” Triệu Phong than vãn.
Cái võ công này có tác dụng phụ, sau khi dùng qua nó thì người ta sẽ rơi vào buồn phiền trong chốc lát, cả người cũng u buồn đi.
Không còn cách nào khác, tâm trạng không được tốt, lực đặt cốc xuống cũng không mạnh hơn được.
“Trương Thiên Hạo, mau đoán đi” Triệu Phong không rảnh để Phong phí thời gian, anh định tốc chiến tốc thắng.
Ngay lúc này, Trương Thiên Hạo đã không che giấu được nỗi khiếp sợ trong lòng, hai tay anh ta có chút run rẩy.
Vậy mà vẫn còn đoán sao? Mẹ kiếp, ông đây dựa vào việc nghe âm thanh của cốc xúc xắc, cái cốc lắc nhanh như vậy thì nghe kiểu gì?
Tâm trạng của Trương Thiên Hạo vô cùng phức tạp, lại rất căng thẳng, nếu nghe không ra thì chỉ có thể đoán bừa.
“Tôi đoán một... không không, tôi đoán một lớn”
“Thật đáng tiếc, cậu lại thua rồi” Triệu Phong nhẹ nhàng lắc đầu, mở cốc xúc xắc lên.
Mặt trên của xúc xắc là số một, là nhỏ.
“Làm sao anh biết tôi nhất định sẽ thua? Trước đó anh cũng chưa nhấc cốc xúc xắc ra mà?” Trương Thiên Hạo trợn to mắt, đặt ra nghi vấn.
“Tôi giống với cậu, dựa vào âm thanh đầu xúc xắc, hơn nữa, khi cậu lắc xúc xắc thì có thể tự cảm nhận. Lắc vài lần, mặt xúc xắc va chạm bao nhiêu lần, những thứ này đều hiểu rõ trong lòng” Triệu Phong nhàn nhạt trả lời.
Bậc thầy võ thuật Vân Mặc Sơn chính là một bợm nhậu, ông coi rượu như một lý tưởng sống của mình.
Triệu Phong đi theo ông ấy học công phu võ thuật, không chỉ có được sức uống rượu giỏi mà anh còn chơi được cả kỹ năng xúc xắc.
Thật sự thì sinh hoạt trên núi rất tẻ nhạt, không có phụ nữ, không có internet. Mấy chuyện như uống rượu, chơi cờ, lắc xúc xắc trở thành thứ tiêu khiển hằng ngày.
“Không thể nào! Anh chơi ăn gian!” Trương Thiên Hạo không tin, phản bác lại.
Anh ta cho rằng tần suất nhanh như vậy, hoàn toàn không thể dùng tại để nghe tiếng xúc xắc được.
“Cậu không làm được, cũng không có nghĩa là người khác cũng làm không được. Điều đó cho thấy cậu không có bản lĩnh, cậu bị phạt một ly rượu” Triệu Phong cười nhạt, nhìn anh ta.
Lúc này, Trương Thiên Hạo cầm một ly rượu lên, cau mày uống cạn ly rượu quý.
Một ly rượu mới vừa xuống tới bụng, trên khuôn mặt đã xuất hiện hai cơn đau rát.
Bốp bốp!
Triệu Phong quả quyết ra tay, tát vào mặt của Trương Thiên Hạo hai cái.
Hai cái bạt tay này khiến đầu anh ta ong cả lên, cả người nhẹ bỗng, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Vừa rồi không kịp đề phòng, Trương Thiên Hạo bị đánh đau rát nên lập tức bị dọa sợ.
“Anh không thể nhẹ tay một chút hay sao?” Mặt Trương Thiên Hạo đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ giống mông khí.
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng lực tay không cho phép, ai ngờ cậu lại không chịu đựng được như vậy chứ?” Triệu Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Thật ra lúc anh đánh Trương Thiên Hạo, bởi vì lo rằng mình sẽ đánh chết người, cho nên mới không dùng võ, chỉ dùng sức mạnh của cơ thể.
Nhưng cho dù anh có tát một cái bình thường đi nữa thì sức lực cũng không nhỏ.
“Không được, tôi phải thay đổi luật chơi! Tôi đề nghị tăng độ khó lên!” Trương Thiên Hạo cũng không muốn bị Triệu Phong đánh bại dễ dàng như vậy.
Nhưng cứ vậy mà chơi tiếp, mặt của anh ta không chỉ sưng lên, mà có thể thể diện cũng sẽ mất hết.
Những người đang ngồi trong đây đều là con nhà giàu có, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì anh ta chắc chắn bị chê cười suốt vài năm.
“Tùy cậu thôi.” Triệu Phong thản nhiên đáp lại.
Sao cũng được, dù sao cũng có thể giúp anh luyện lại vài kỹ năng trước đây thôi.
“Tiếp theo không đoán lớn nhỏ nữa, mà là đoán số, anh dám chơi không?” Trương Thiên Hạo làm ra vẻ chiếm ưu thế.
Thật ra là anh ta đã có tính toán trong đầu.
Tăng thêm độ khó, hai người đều thua, như vậy sẽ hòa nhau.
“Tùy thôi, cậu vui vẻ là được rồi” Tâm trạng của Triệu Phong không thay đổi nhiều.
Anh không hề quan tâm độ khó ra sao, gặp núi thì lót đường, gặp nước thì bắt cầu, chơi xúc xắc cũng chính là kỹ năng nghề nghiệp!
Thấy Triệu Phong sảng khoái đồng ý như vậy, trong lòng Trương Thiên Hạo vui vẻ nói: “Quả nhiên là một tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, người cấp thấp suy nghĩ đơn giản như vậy không có cách nào so với con cháu nhà giàu được. Nền giáo dục cũng khác một trời một vực, ông