Đó là một bọc thuốc bột.
Sau khi ăn vào thì sẽ xuất hiện ảo giác, toàn thân còn nóng ran, trong đầu lập tức mơ tưởng viễn vọng.
Đặng Khải Minh thừa dịp mọi người không chú ý đã nhanh chóng rắc bột này vào trong một ly rượu.
Mặc dù anh ta thường xuyên ở quầy rượu trong KTV bỏ thuốc mấy cô em nhưng anh ta cũng không dám bỏ thuốc Tống Từ.
Anh ta không thể đắc tội với nhà họ Tống được, nếu để cho Tống Trí Viễn biết thì nhất định ông ấy sẽ lột da anh ta ra.
Túi bột này là anh ta chuẩn bị cho Triệu Phong.
Bất luận đàn ông hay phụ nữ, sau khi dùng thì sẽ lập tức có hiệu quả.
Đến lúc đó chỉ cần Triệu Phong làm ra hành động không tốt nào thì không chỉ dẫn đến sự chán ghét của Tống Từ mà còn khiến Tống Trí Viễn tức giận.
Mà Tống Trí Viễn lại càng không thể để một tên biến thái xấu xa đến gần cháu gái ông ấy được.
Chủ ý âm hiểm này là Dương Tiểu Văn giúp anh ta nghĩ ra, ngay cả bản thân Đặng Khải Minh cũng cảm thấy vô cùng âm độc.
Tuy nhiên khi nghĩ đến khí thế ngang tàn vừa rồi của Triệu Phong và tiền đồ tốt đẹp khi cua được Tống Từ thì Đặng Khải Minh lại động lòng.
“Triệu Phong, anh xong đời rồi”
Trong lòng anh ta dâng lên một suy nghĩ ngoan độc, sau khi cười nhạt một tiếng thì len lén đổi ly rượu.
Anh ta thường xuyên ở quán bar làm ra những chuyện này nên đã quen cửa quen nẻo, động tác vô cùng thành thạo.
Mà lúc này, sắc mặt anh ta tức giận khó chịu ban nãy của anh ta cũng đã dần bị sự dịu dàng giả tạo thay thế.
Trên mặt anh ta mang theo nét mỉm cười giơ ly rượu lên nói với mọi người ở đó: “Không nói chuyện khác nữa, đều đã ở đây rồi thì mọi người nên chơi thật vui vẻ thôi, cạn ly nào!”
Mọi người bên trong phòng bao cùng giơ ly rượu lên, Triệu Phong cũng không ngoại lệ.
Vào lúc này, đôi mắt Đặng Khải Minh vẫn luôn len lén theo dõi anh.
Khi anh ta nhìn thấy Triệu Phong đã uống hết ly rượu kia thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt anh ta hiện lên vẻ hưng phấn khó che giấu, anh ta lập tức toét miệng cười rồi ngồi chờ đợi “kịch hay mở màn”!
Nhưng mà tiếp theo đó Triệu Phong lại không hề có chuyện gì, sắc mặt anh vẫn tự nhiên như thường ngày.
Đôi mắt của Đặng Khải Minh trợn to, hoang mang không hiểu chuyện gì.
Mà khóe miệng Triệu Phong lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Dùng loại mánh khóe nhỏ này với anh, thật sự quá ấu trĩ rồi.
Triệu Phong là ai chứ? Anh là truyền nhân của thần y đấy.
Đối với những loại thuốc bột hay thuốc viên gì đó thì anh đều rất nhạy cảm, vào lúc Đặng Khải Minh mới vừa bỏ thuốc đã bị anh chú ý tới rồi.
Hơn nữa, cơ thể Triệu Phong có khí lực trong người, công lực vô cùng thâm hậu nên bản thân sẽ có cơ năng hóa giải công dụng của thuốc, vốn dĩ không hề bị bất kỳ tổn thương nào.
Chỉ là vào lúc này thì Đặng Khải Minh lại gặp phiền phức lớn rồi.
Bất thình lình, anh ta phát bệnh”, cảm giác cả người vô cùng nóng.
Một màn kế tiếp sẽ càng cay mắt hơn nữa.
Anh ta cởi áo của bản thân, sau đó quay sang em gái họ Đặng Bình Bình của mình mà giơ móng vuốt heo ra.
Dáng vẻ kia cực kỳ thô bỉ, dọa Đặng Bình Bình hoảng sợ gần chết.
“Anh, anh đang làm gì vậy? Buông em ra đi.”
Đặng Bình Bình nghiêm mặt lại, cô ta vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Những người khác thấy vậy cũng đều vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ không hề nghĩ tới Đặng Khải Minh lại to gan như vậy, ngay cả em gái họ của mình mà cũng không buông tha.
Anh ta có còn là con người hay không chứ?
Đây tuyệt đối sẽ trở thành một tin tức nóng bỏng trong giới thượng lưu này!
Tống Từ nhìn cảnh này thì cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Đặng Khải Minh, người khác đều nói nước phù sa không chạy ra ruộng ngoài nhưng anh làm vậy cũng khó coi quá rồi đấy!”
Cô không muốn nhìn thấy loại rác rưởi này xuất hiện trong buổi tụ họp hôm nay, quá mất phong độ nhà giàu rồi, thật là không xứng được quen biết với cô.
Lúc này, Đặng Khải Minh làm gì còn tâm trí trả lời cô được chứ.
Thuốc đã phát huy tác dụng, giờ phút này trong đầu Đặng Khải Minh đều là những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Còn tại sao anh ta lại trở thành như vậy thì phải hỏi Triệu Phong.
Trong túi xách Đặng Khải Minh có Tống cộng ba gói thuốc bột, Triệu Phong đã thực hiện một chút tiểu xảo để qua mặt anh ta.
Nếu so sánh về vấn đề nhanh tay thì căn bản Đặng Khải Minh không phải là đối thủ của Triệu Phong.
Ngay tại thời khắc dầu sôi lửa bỏng này, Trương Thiên Hạo đã mơ màng tỉnh lại.
Anh ta lấy tay lau rượu trên mặt rồi tức giận mắng: “Mẹ nó! Đặng Khải Minh, vừa rồi là anh hất rượu lên mặt tôi đúng không?”
Sau đó, điện thoại của anh ta nhận được một