Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
“Chơi cờ? Cậu có ý gì?"
Nét mặt Ngô Minh Huy bắt đầu trở nên thất thần.
Chuyện này rồi sẽ đi đến đâu đây? Sao bỗng dưng lại chuyển sang đánh cờ vậy chứ?
“Tôi đã chơi ba ván cờ vua với trưởng thôn ở đó, ý của tôi là vậy đấy."
Nghe được mấy lời này, sắc mặt Ngô Minh Huy càng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Cậu Triệu, tôi cứ nghĩ là cậu tới đó để trình bày sự việc, không ngờ cậu lại tới để chơi cờ!" Ngô Minh Huy cảm thấy Triệu Phong quá trẻ con.
Vào thời khắc mấu chốt của cuộc cạnh tranh giữa công ty hai nhà, anh lại chạy tới đó chơi cờ, nhìn anh bây giờ thật sự không xứng với chức vị chủ tịch công ty bất động sản Minh Huy một chút nào.
“Chơi cờ thì có làm sao, không lẽ ông có ý kiến? Thẳng ba ván cờ để đổi lấy miếng đất đó, liệu ông có làm được chuyện này không?"
Triệu Phong lạnh nhạt quét mắt qua người Ngô Minh Huy.
“Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ? Việc giành đất và chuyện chơi cờ thì liên quan gì tới nhau đâu?"
Ngô Minh Huy cảm thấy miệng tên Triệu Phong này toàn nói ra mấy lời dối trá ba hoa là giỏi, cứ liên tục râu ông nọ cắm cằm bà kia.
“Nguyên nhân cụ thể tôi không cần giải thích cho ông làm gì, ông chỉ cần biết mảnh đất trong thôn kia đã về tay chúng ta, vậy nên ông hãy lập tức tiến hành theo kế hoạch. Tôi muốn các ông biến khu đất đó thành mảnh đất phồn hoa bậc nhất của thành phố trong tương lai!"
Giọng nói của Triệu Phong vừa to vừa dõng dạc, anh nói một mạch với Ngô Minh Huy, sau đó lập tức quay người rời đi, không thèm quay lại nhìn ông ta thêm một lần nào nữa.
Dĩ nhiên, lời anh nói cũng chẳng có gì là sai cả, anh không có nghĩa vụ phải báo
cáo công việc với Ngô Minh Huy.
Hiện giờ Triệu Phong mới là người nắm giữ quyền lực thực sự ở công ty bất động sản Minh Huy.
Nếu giờ chọn cách dùng thâm niên làm nghề để nói chuyện thì chắc chắn sẽ không có kết quả gì, mọi thứ chỉ được giải quyết khi lấy năng lực ra để nói chuyện mà thôi.
Triệu Phong vừa rời đi được lúc thì Ngô Lương đã đi tới đứng trước mặt Ngô Minh Huy.
Nét mặt của cậu ta bây giờ đã hiện lên vẻ kinh ngạc, đan xen vẻ kinh ngạc đó còn có cả sự mừng rỡ.
“Bố của con ơi, anh Triệu đó đã làm được rồi! Anh ta thật sự đã làm được! Người trong thôn đã đồng ý chuyện phá bỏ và di dời rồi, giờ mảnh đất đó hoàn toàn thuộc về công ty chúng ta, chúng ta có thể khai phá nó mà không sợ cái gì cản trở hết!"
“Thật hay giả vậy? Sao vừa nãy bố nghe cậu ta nói, cậu ta tới tìm trưởng thôn
để chơi cờ cơ mà?" Ngô Minh Huy thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc giữa hai chuyện chơi cờ và giành đất thì có liên quan gì đến nhau đầu chứ.
“Về chuyện này thì con cũng không rõ, anh Triệu đó có đủ loại thủ đoạn, trong khi chúng ta hao tâm tổn sức đến hơn nửa năm cũng chưa thể giải quyết được vấn đề, vậy àm anh ta chỉ tốn có một giờ, đánh vài ván cờ là đã thành công, con chỉ có thể nói là lần này con không nhìn lầm người rồi!"
Hiện giờ Ngô Lương đang cảm thấy rất vui vẻ.
Thần tượng của anh ta chỉ vừa mới tiếp quản công ty thôi mà đã làm được rất nhiều chuyện đem về lợi ích lớn rồi, người anh em này thật sự khiến anh ta mê muội, có thể nói giờ anh ta đã sùng bái Triệu Phong đến mức đặt anh lên đầu ngồi rồi tôn thờ như một vị thần luôn ấy.
“Chuyện này." Ngô Minh Huy vô cùng khiếp sợ, nhưng giờ ông ta cũng chẳng thể nói được lời nào cả.
“À đúng rồi, người dân cũng không tăng giá, họ dựa theo tiêu chuẩn bồi thường được đưa ra từ trước, vậy nên công ty chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều vốn đầu tư."
Ngô Lương truyền đạt lại tin tức này cho Ngô Minh Huy khiến ông ta sợ chết khiếp.
Sau đó, đôi tay Ngô Minh Huy bắt đầu run rẩy, ông ta mở to hai mắt nhìn để xác nhận đây là hiện thực, lúc này trên mặt của ông ta chỉ toàn là sự kinh ngạc.
“Cái gì? Mấy người bị dỡ nhà và phải dời đi đó thành người ngu hết rồi sao? Thật không thể tin được mà!"
“Tất cả đều nhờ anh Triệu ra tay nên mọi chuyện mới thuận buồm xuôi gió như vậy, nếu không có anh ta ra mặt giúp thì có lẽ chúng ta không những không giành được mảnh đất đó, mà còn xảy ra hiện tượng những người dân vị dỡ nhà buộc phải di dời kia sẽ tăng giá lên cao ngất, con thật sự đã tâm phục khẩu phục với một người như anh Triệu Phong rồi bố ạ!"
Nghe được lời nói như xuất phát từ tận đáy lòng của con trai mình, Ngô Minh Huy bắt đầu nghi ngờ chính bản thân ông ta.
“Không lẽ bố thật sự đã xem thường Triệu Phong rồi sao? Cậu ta chỉ mất có một giờ để giải quyết rắc rối mà bố mất nửa năm không giải quyết được, thật sự muốn không phục cũng khó!"
Qua việc này, Ngô Minh Huy đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của ông ta về Triệu Phong.
Những thành kiến ông ta dành cho anh trước đó cũng dần tiêu tan hết.
Triệu Phong dùng thực lực để giải quyết, điều này thật sự khiến Ngô Minh Huy tâm phục khẩu phục!
Có thể khiến một con cáo già trong giới kinh doanh hạ mình khuất phục, thử hỏi những người cùng tuổi với anh đã ai làm được chưa?
Dĩ nhiên, lần này Triệu Phong có thể sẽ khiến một bộ phận công nhân của công ty bất động sản Minh Huy kinh sợ!
Không lâu sau đó, bên phía Dương Oánh Oánh cũng đã đưa Dương Tiểu Văn đang bị thương vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU của bệnh viện Nhân Dân số một.
Xương sống của Dương Tiểu Văn bị Triệu Phong dùng một chân đá gãy, và khả năng anh ta bị liệt nửa người là rất cao.
“Ai? Là ai đã làm việc này?