Bình thường Triệu Phong ở Vân Thủy Sơn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, công tác giữ bí mật rất tốt.
Cộng thêm hằng ngày anh đều không đây cho nên thân là hàng xóm nhưng hai ông cháu nhà họ Tống cũng không biết thật ra Triệu Phong đang ở trong căn biệt thự đắt tiền nhất toàn thành phố.
Mà sản nghiệp của Triệu Phong ở thành phố Bình An lại còn nhiều hơn và lớn hơn Tống Trí Viễn.
Nếu như có một ngày Tống Trí Viễn biết được chân tướng những chuyện này thì không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Nhưng mà ngược lại Triệu Phong vô cùng bất ngờ, anh không hiểu tại sao vô duyên vô cớ mà Tống Trí Viễn lại mở con đường phát tài cho anh.
Cũng gần đến thời gian rồi nên Triệu Phong đi vào sân biệt thự của nhà họ Tống.
Khoảng sân khá rộng rãi, mọi bày trí bên trong cũng rất khác biệt, từng tấc đất tấc vàng đều vô cùng xa xỉ.
Sự chú ý của Triệu Phong không phải ở đây mà chính là ngay khi anh vừa tới thì đã cảm nhận được ánh mắt u oán kia của Tống Từ.
Sau khi tạm biệt ở phòng Tống thống của khách sạn Hưng Thịnh, Triệu Phong không hề có bất kỳ tiếp xúc nào với Tống Từ. Hôm nay nhìn thấy ánh mắt của cô, có vẻ như cô càng chán ghét Triệu Phong hơn trước đây nữa.
Bởi vì ông nội đã quyết định tạo điều kiện cho Triệu Phong lập nghiệp, giúp đỡ anh nâng cao địa vị và tiền bạc.
Tống Từ càng nghĩ càng tức giận, không ngờ những lời than khóc của cô cuối cùng lại khiến cho ông nội quyết định giúp Triệu Phong.
Cô thật sự hối hận gần chết!
“Triệu Phong đến rồi sao, tới đây ngồi xuống trò chuyện với tôi một chút nào. Tống Từ, mau dâng trà đi”
Tống Trí Viễn thúc giục.
“À, cháu biết rồi” Tống Từ không vui bĩu môi một cái.
Từ khi quen biết Triệu Phong, cô cứ như người giúp việc bị sai khiến khắp nơi. Nếu như cô phục vụ ông nội thì không sao nhưng Triệu Phong là gì cơ chứ, tại sao lại bắt cô phục vụ anh? Với thân phận của anh thì cũng không thích hợp đến khu nhà hạng sang như Vân Thủy Sơn.
Đây là những lời phỉ nhổ trong lòng Tống Từ.
Thật ra thì Triệu Phong cũng không muốn uống trà của cô, nếu như không phải Tống Trí Viễn mời anh tới thì anh cũng sẽ không đến đây để nhìn sắc mặt của Tống Từ đầu.
Ở nhà nghỉ ngơi không tốt sao, tội gì phải đến đây uống trà cơ chứ. Hơn nữa ở đây chỉ là một căn biệt thự bình thường mà thôi, anh không cảm thấy chạy đến đây uống một ly trà là vinh hạnh bao nhiêu.
“Tống Từ, pha trà xong cũng đừng bận rộn việc khác, ngồi xuống nghỉ ngơi đi”
Triệu Phong theo lễ phép thuận miệng nói một câu, anh khinh thường việc phải
đi nịnh bợ người nhà họ Tống nhưng thân là đàn ông thì vẫn phải có phong độ.
Tuy nhiên Tống Từ lại không trả lời anh, cô chu môi nhìn về phía Triệu Phong
dường như còn tức giận với việc hôm trước.
Chỉ có quỷ mới biết rốt cuộc đêm hôm đó hai người đã xảy ra chuyện gì.
Khi Tống Trí Viễn nhìn thấy cháu gái Tống Từ không chào hỏi Triệu Phong thì ông ấy cảm thấy vô cùng không ổn.
Bình thường Tống Từ đã được cưng chiều thành quen, bây giờ cháu gái đã lớn rồi nên cũng không thể hoàn toàn để mặc tính tình kiêu căng ngạo mạn của cô được.
Hơn nữa, giữa người yêu với nhau thì dù sao cũng nên có một bên chủ động mới được. Triệu Phong người ta đã hỏi thăm sức khỏe rồi, nếu như cháu gái thờ ơ thì cũng có chút không hiểu chuyện.
“Tống Từ, cháu ngồi bên cạnh Triệu Làng nghe ông nói chuyện đi” Tống Trí Viễn nhìn Tống Từ rồi nói.
“Cháu không ngồi đâu, ông nội, cháu còn có việc. Sắp đi học rồi nên cháu muốn
đi sắp xếp quần áo một chút” Tống Từ tìm bừa một lý do để rời khỏi.
“Còn sắp xếp gì nữa chứ, đến Tỉnh Thành thì mua mới luôn đi. Triệu Phong không thường xuyên đến đây, cháu tiếp xúc nhiều với cậu ấy một chút thì sẽ càng hiểu rõ nhau hơn” Tống Trí Viễn nói.
“Ông nội, tại sao cháu phải hiểu rõ anh ta chứ? Tại sao?”
Cháu gái chẳng biết lễ phép như vậy, Tống Trí Viễn thật sự muốn giơ gậy lên đánh cho một trận nhưng đột nhiên lại cảm thấy đau lòng.
“Mau ngồi xuống bên cạnh Triệu Phong đi” Sắc mặt Tống Trí Viễn lập tức trở nên nghiêm túc.
Thấy ông nội yêu cầu nghiêm khắc như vậy, Tống Từ cũng chỉ đành phải đồng ý. Cô khẽ giơ nắm đấm lên với Triệu Phong bày tỏ sự kháng nghị và bất mãn của bản thân.
Chỉ là cô lo lắng đến ông nội lớn tuổi, nếu như tức giận thì sẽ không tốt cho cơ thể nên đành phải thỏa hiệp.
Ông nội nhìn thấy hai người trẻ tuổi ngồi cạnh nhau thì vui mừng gật đầu, trai tài gái sắc, nhất định chính là trời đất tạo nên.
“Chúng ta nói ngắn gọn thôi, Triệu Phong à, lần này tôi gọi cậu đến là muốn nói cho cậu biết cửa hàng Ngũ Gia của tôi thành phố Bình An này sẽ giao cho cậu toàn quyền quản lý, cậu đến đó làm ông chủ tiệm bán đồ cổ đi.
Tống Trí Viễn trịnh trọng nói.
Không ngờ ông ấy lại muốn để cho Triệu Phong trở thành ông chủ của tiệm bán đồ cổ Ngũ Gia.
Ban đầu Tống Trí Viễn đến thành phố Bình An để phát triển thị trường, ông ấy đã
mở cửa tiệm bán đồ cổ Ngũ Gia, từ đó có thể nói rằng dường như ông ấy đã làm lũng đoạn thị trường đồ cổ của thành phố Bình An.
Bây giờ muốn giao toàn bộ cửa hàng Ngũ Gia cho Triệu Phong quản lý thì chứng tỏ ông ấy rất tin tưởng anh.
“Cái gì? Ông nội, ông giao cửa tiệm bán đồ cổ Ngũ Gia cho Triệu Phong sao? Quyết định này của ông hồ đồ quá rồi đó!” Tống Từ nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, đứng dậy phản đối trước tiên.
Cô biết hôm nay ông nội sẽ giao cửa hàng cho Triệu Phong nhưng không ngờ lại là Ngũ Gia.
Nói thật ra thì Triệu Phong cũng khá bất ngờ, anh không nghĩ Tống Trí Viễn lại tin tưởng anh đến mức độ này. Đối với người bình thường