Giờ phút này, sống lưng của Tề Đại Sơn đã căng cứng, ông ta không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Một con chó Caucasus cao lớn dũng mãnh giống như sư tử vậy, trong miệng kéo theo một ngụm máu.
Toàn bộ người nhà họ Tề đều bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cực kỳ hoảng sợ.
Nhất là Tề Mi Tuyết, cô ta đã bị dọa sợ đến mức vội vàng quỳ xuống chân Triệu Phong.
“Triệu Phong, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi thì tôi sẽ gả cho anh. Nhà họ Tề lập tức mời anh đến cửa làm con rể, đến lúc đó anh và tôi liên hiệp lại xưng bá thành phố Bình An có được không?”
Tề Mi Tuyết dùng tài sắc tới để cám dỗ Triệu Phong khiến anh không nhịn được bật cười.
Anh cảm thấy cô ta quả thật quá ngây thơ, quá buồn cười rồi.
“Gả cho tôi? Cô xứng sao? Tôi từ chối đấy, làm như tôi ham muốn làm rể nhà cô lắm vậy?”
“Nếu không tôi có thể giới thiệu chị họ của tôi cho anh cũng được, chị ấy là con nhà gia giáo của nhà họ Tề ở Tỉnh Thành. Tôi biết bây giờ anh có quan hệ không tệ với nhà họ Tống nhưng mà nếu như anh muốn làm con rể nhà họ Tống thì có vẻ không được thiết thực cho lắm. Tống Từ nổi danh tính tình đanh đá chua ngoa, chắc chắn cô ta sẽ không tiếp nhận anh đâu. Nhưng mà nhà họ Tề của chúng tôi thì lại khác, có tôi và ông nội ra mặt thì việc giải quyết chuyện bên chỗ chị họ cũng không khó”
Thật ra thì Tề Mi Tuyết chỉ đang cố gắng kéo dài thời gian mà thôi, cô ta không thể nào thật sự kết hợp cho Triệu Phong được.
Vì tránh khỏi kiếp này nên có thể nói rằng cô ta đã vô cùng liều mạng giãy giụa.
Nhưng mà Triệu Phong quả thật không hề có hứng thú.
Cái gì mà con rể nhà họ Tống, con rể nhà họ Tề, cái này cũng giống cái kia mà thôi!
Đồ tự cho mình là đúng, còn tưởng rằng dòng họ nhà mình được yêu thích lắm cơ đấy.
“Triệu Phong, Mi Tuyết nói đúng đấy, mặc dù tôi không biết rốt cuộc cậu vì nguyên nhân gì nhưng mà nhìn có vẻ như cậu cũng chỉ làm công cho người khác. Thế mới nói, làm việc cho người khác không bằng tự lo cho bản thân mình, chỉ cần cậu chịu bỏ qua cho chúng tôi thì tôi đảm bảo sẽ để cậu trở thành người của nhà họ Tề chúng tôi”
Tề Đại Sơn suy đoán chắc hẳn sau lưng Triệu Phong có người xúi giục, vì thế ông ta muốn cho Triệu Phong trở mặt với người đó.
“Dục vọng sống rất mãnh liệt nhưng mà trong mắt tôi thì nhà họ Tề chỉ giống như một bãi phân chó thôi.”
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, sau đó anh xoay người lại đi về phía cửa.
Anh vừa đi vừa nói: “Xúc phạm người khác nhiều lần như thế, không chết cũng phải tàn phế, nếu như người ác tôi đây đã ra tay giáo huấn thì các người tự cầu phúc đi.”
Vào giờ khắc này, đám người Tề Đại Sơn và Tề Mi Tuyết cùng lâm vào hoảng loạn.
Bọn họ biết số mạng của mình lúc này đã bị thay đổi.
Tề Đại Sơn càng kinh hoàng hơn, trong lòng cũng dâng lên nghi ngờ mãnh liệt.
Rốt cuộc anh là ai mà hoàn toàn không thèm xem nhà họ Tề ra gì?
Lại có thể nắm khách sạn Hưng Thịnh trong tay, sai bảo cậu chủ của Hưng Thịnh
nữa.
Hơn nữa, rất có thể anh không chỉ có những thứ này.
Thậm chí Tề Đại Sơn còn hoài nghi rằng thương hội của toàn bộ thành phố Bình An cũng nằm dưới sự điều khiển của người trẻ tuổi này.
Liên tưởng tới vụ việc đụng chạm trong phòng hội nghị, đầu tiên là hội trưởng, sau đó những khách quý trong phòng bao như Đỗ Kim Thủy, Ngô Minh Huy, Chu Chí Bang đều có hành động khác thường, vì thế bây giờ Tề Đại Sơn đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ông ta suy đoán lực lượng sau lưng Triệu Phong không chênh lệch bao nhiêu so với nhà họ Tề của ông ta ở Tỉnh Thành.
Nhưng mà ông ta vẫn sai rồi.
Lấy thứ bậc của ông ta thì không thể nào tiếp xúc được với tầng cấp cao hơn trong giới thượng lưu nên đương nhiên không thể nào suy đoán ra được thân phận của Triệu Phong.
Nếu như ông ta là những người có chức vị cao, là một trong ba người đứng đầu cả nước thì không thể nào không nghe ra Triệu Phong vừa mới nói một câu “người ác giáo huấn” được.
Bao gồm cả lần trước khi Triệu Phong dạy dỗ người anh em phản bội Trần Kiệt
cũng đã từng để lộ ra một câu.
Nhưng bọn họ và Triệu Phong không phải người của cùng một thế giới.
Triệu Phong lo lắng về vấn đề an toàn của Lâm Nhược Nhược nên đi nhanh ra khỏi khách sạn.
Lâm Nhược Nhược đang đứng phía trước chờ anh, cơ thể cô ấy vô cùng mong manh, dường như một trận gió thổi qua là có thể đẩy ngã cô ấy vậy.
Khoảng thời gian này, quả thật Lâm Nhược Nhược đã gầy đi không ít.
Mới vừa gặp mặt, Lâm Nhược Nhược lập tức nhíu mày lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng hỏi: “Triệu Phong, bọn họ không có làm khó anh chứ?”
“Không sao đâu” Triệu Phong hời hợt trả lời.
“Không sao thì tốt rồi, nghe nói bọn họ là người của nhà họ Tề đấy, có khi nào sau này bọn họ sẽ trả thù anh không? Đều tại tôi, là do tôi làm liên lụy anh” Lâm Nhược Nhược tự trách nói.
Trả thù?
Lúc này Tề Đại Sơn và Tề Mi Tuyết đã bị nhốt vào lồng chó rồi, từ nay về sau thành phố Bình An sẽ không còn nhà họ Tề nữa.
“Không liên quan đến em, anh với bọn họ đã có mâu thuẫn từ lâu rồi. Nhưng mà cũng xử lý xong hết cả rồi, dù sao đây cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi” Triệu Phong chỉ có thể giấu giếm sự thật.
“Vậy thì tốt, nhưng mà chiếc đồng hồ đeo tay kia của anh đưa cho tôi đã bị đạp hư rồi, thật là đáng tiếc” Lâm Nhược Nhược không phải tiếc vì giá cả của chiếc đồng hồ kia mà là tiếc bởi ý