Triệu Phong không hề nói đùa.
Khu này vừa cũ vừa lâu đời.
Hầu hết các chủ sở hữu ở đây đã chuyển đi nơi khác.
Thông thường họ chỉ dọn nhà và cho những người khác thuê.
Vì vậy, Triệu Phong mua được cũng không phải chuyện gì khó khăn quá.
Dù sao tiền tiêu vặt cũng không có chỗ dùng, mua một khu nhà cho vui cũng không phải vấn đề lớn.
Sau một vài ngày, Mộc Hồng Diệp sẽ lấy một khoản tiền khác và chuyển vào tài
khoản của anh thôi.
“Nhược Nhược, đừng buồn, chúng ta có thể thuê một căn nhà khác” Triệu Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lâm Nhược Nhược, an ủi cô.
“Nhưng giá thuê ở đây vẫn rất rẻ, tôi muốn tiết kiệm tiền” Lâm Nhược Nhược cảm thấy rất đáng tiếc.
"Không sao, trong này còn có những ngôi nhà khác, không cần thuê nhà này là được"
"Được rồi."
Lâm Nhược Nhược không biết rằng Triệu Phong sắp mua khu nhà này.
Nó có thể mất một chút thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ mua được.
Việc chủ nhà phá hợp đồng cho người khác thuê vì lo sợ bị khất tiền nhà là một quyết định hết sức ngu ngốc!
“Nhược Nhược, về chuyện tìm công việc, em có tính toán gì không?” Triệu Phong hỏi.
"Bằng cấp của tôi không cao lắm, lại không tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng.
Ở thành phố lớn như thủ đô, tôi thực sự không có lợi thế. Tôi không chê công việc thấp, trước tiên chỉ cần đứng vững gót chân đã." Lâm Nhược Nhược nói với giọng điệu buồn bã.
"Được rồi, cô gái kiên định thì số mệnh sẽ không tệ lắm đâu, trước tiên ở khách sạn nghỉ ngơi vài ngày, chuyện nhà cửa anh sẽ lo giúp em"
Về phương diện công việc, chỉ cần Lâm Nhược Nhược cần, Triệu Phong đều có thể giúp đỡ.
Đương nhiên, Triệu Phong cũng sẽ âm thầm giúp đỡ Lâm Nhược Nhược, một cô gái như vậy đáng được quan tâm chăm sóc.
“Vậy thì phiền anh quá, anh còn phải dành thời gian giải quyết việc riêng của mình nữa” Lâm Nhược Nhược chân thành nói.
"Không gấp, ngày mai anh đưa em đi mua quần áo, điều này sẽ rất hữu ích cho buổi phỏng vấn xin việc."
Tống Trí Viễn không có tin tức gì, hiện tại bên gia tộc cũng chưa có nhiệm vụ, tranh thủ một chút thời gian rảnh rỗi mới tới thủ đô, anh phải làm hết thảy việc cần làm.
Sáng hôm sau, Triệu Phong đưa Lâm Nhược Nhược đến trung tâm mua sắm khu phố phồn hoa của thủ đô.
Đứng trước một cửa hàng quần áo hàng hiệu, Lâm Nhược Nhược do dự và không muốn bước vào.
“Hay là bỏ đi, quần áo ở đây rất đắt, có thể đáng giá hai tháng tiền thuê nhà của tôi đấy.” Lâm Nhược Nhược lắc đầu nói với Triệu Phong.
“Không sao, anh sẽ trả” Triệu Phong lãnh đạm nói, anh còn đang lo lắng túi tiền của mình không có chỗ để tiêu.
Tiếp theo, Triệu Phong không cho Lâm Nhược Nhược thời gian bối rối, nhanh chóng kéo cô vào cửa hàng.
Sau khi đi một vòng trong cửa hàng, Triệu Phong nhìn Lâm Nhược Nhược hỏi: "Nhược Nhược, coi trúng cái nào chưa?"
"Tôi... tôi cảm thấy quá đắt." Lâm Nhược Nhược cúi đầu cất giọng.
“Đừng sợ, anh sẽ mua mà” Triệu Phong nở một nụ cười dịu dàng nói.
“Tiền của anh cũng là tiền, có thể để dành thì anh nên để dành. Tôi mặc cái gì cũng thế thôi, thật đấy” Lúc này ánh mắt của Nhược Nhược vô cùng thuần khiết.
Triệu Phong biết rất rõ rằng cho dù Lâm Nhược Nhược có khoác lên mình bộ quần áo thô cứng thì cũng không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của cô, nhưng Triệu Phong không muốn Lâm Nhược Nhược bị người khác coi thường.
Trên đời này, bạn tốt bụng nhưng người khác chưa chắc đã tốt bụng.
"Ngoan, nghe lời đi, thử cái này đi, hợp với phong cách của em đấy"
Triệu Phong chọn một chiếc váy dệt kim màu trắng.
Khuôn mặt Lâm Nhược Nhược đỏ bừng, cô không ngờ Triệu Phong lại biết cách tán gái như thế này.
Còn chiếc váy trắng trước mặt, dù là kiểu dáng hay phong cách, cô đều rất thích.
Cái nhìn của hai người giống nhau, điều này làm cho Lâm Nhược Nhược có chút kinh ngạc.
Cô cầm chiếc váy trắng đi vào phòng thử đồ để thay.
Quả nhiên, sau khi khoác lên mình bộ váy trắng này, khí chất của cô lại tăng thêm một bậc.
Có thể nói là đẹp không tì vết, một nụ cười nhẹ dường như cũng có thể làm cho một bông hoa phải bay màu.
"Không tồi, anh rất thích"
Triệu Phong nhìn Lâm Nhược Nhược rồi gật đầu hài lòng.
Lâm Nhược Nhược ngay lập tức ngượng ngùng, giống như một nhụy hoa đang e thẹn trong búp hoa vậy.
Thế nhưng khi nhìn vào bảng giá, toàn thân của cô bỗng nhiên cứng đờ.
Ba mươi bốn triệu!
Dáng vẻ vui mừng và ngượng ngùng của cô vào lúc này đều khe khẽ lui về.
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, và không có cô gái nào không thích những thứ xinh đẹp, Lâm Nhược Nhược cũng vậy.
Nhưng cô vẫn lựa chọn buông tay, bởi vì cô biết rõ ràng bây giờ đây là thứ không
phải thuộc về mình.
Lâm Nhược Nhược im lặng, mặc dù trong lòng rất thích nhưng vẫn phải buông tay.
Triệu Phong nhìn ra được tâm tư của cô, duỗi tay ra nắm lấy tay cô rồi đặt trong lòng bàn tay của anh.
Lâm Nhược