"Tôi sẽ không buông tay bởi vì nó liên quan đến một sinh mệnh"
Ánh mắt Triệu Phong kiên định, không hề có dấu hiệu thay đổi.
“Đừng chí công vô tư như vậy, ra một cái giá đi” Vẻ mặt Lý Tồn Lễ thờ ơ nói với anh.
Những bí mật của nhà họ Lý không thể truyền ra ngoài, nếu như để thế giới bên ngoài biết được bệnh của người trong nhà Minh Chi Đường không chữa khỏi được, truyền ra chắc chắn sẽ bị người đời chế giễu.
Thậm chí còn có thể bị người trong ngành giẫm đạp, đến lúc đó chắc chắn danh tiếng của Minh Chi Đường sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Đừng dùng tiền để sỉ nhục tôi, tôi không thiếu tiền? Triệu Phong đáp lại, trong lòng thầm cười nhạo.
Bỏ tiền ra mua chuộc? Tiền tiêu vặt của tôi đây còn thiếu sao, Minh Chi Đường của anh có ra nổi giá không?
“Một triệu tệ. Tôi cho cậu một triệu tệ, chúng ta ký một thỏa thuận bảo mật” Lý Tôn Lễ lại nói thêm.
“Minh Chi Đường cũng chỉ đến mức này thôi à, không ngờ con trai của Lý Quốc
Hưng bề ngoài nho nhã mà bên trong lại bẩn thỉu như vậy. Ông thực sự cho rằng tôi
chính là vì tiền mới đến đây sao?” Triệu Phong hỏi.
"Vậy thì cậu có tư cách gì để chứng minh cậu có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi? Nếu bệnh tình của bố tôi trở nên tồi tệ hơn sau khi cậu điều trị thì sao? Cậu có đủ khả năng gánh vác trách nhiệm này không?" Lý Tôn Lễ không trả lời Triệu Phong mà hỏi lại một loạt câu hỏi.
Nói xong, ông ta lại hét vào mặt một người đàn ông còn trẻ tuổi ở phía trước: "Lý Hoa, mang một triệu tệ đến đây."
Ngay sau đó, người được gọi là Lý Hoa kia mang theo một túi tiền mà trong đó có một triệu tệ đi tới.
Chiếc túi chứa đúng một triệu tệ tiền mặt, vốn định tạm thời trả lương hàng tháng cho công nhân trong nhà máy dược phẩm Minh Chi Đường nhưng giờ đây đang nằm trong tay Lý Tôn Lễ, anh ta ném chiếc túi tới trước mặt Triệu Phong.
“Tiền ở đây, cầm lấy rồi lập tức rời khỏi Minh Chi Đường, rời khỏi tỉnh thành, đừng bao giờ bước vào đây nữa” Lý Tồn Lễ nghiêm túc cảnh cáo Triệu Phong.
Anh không ngờ rằng Lý Tôn Lễ một người có vẻ ngoài nho nhã lịch lãm lại dám dùng tiền để lăng mạ mình.
Mặc dù sự lo lắng của Lý Tồn Lễ khiến người ta thông cảm được, nhưng hà cớ gì lại phải dùng cách này.
Lý Tồn Lễ đã cường thể như vậy nên Triệu Phong cũng cảm thấy bình tĩnh, anh
cho rằng tiếp tục ngồi xuống nói chuyện với ông ta là điều không cần thiết.
Triệu Phong nhặt chiếc túi đựng một triệu tệ tiền mặt đó, mở khóa kéo.
Ngay lúc đó, Lý Tồn Lễ hơi nheo mắt lại, khóe miệng cong lên, cậu ta cười khẽ nói: "Tôi vốn tưởng rằng cậu sẽ khác với những người khác nhưng xem ra cậu cũng chẳng khác là bao"
Ông ta không để ý rằng Triệu Phong đã nắm trong tay một xấp tiền từ trong chiếc túi đó.
"Tôi có giống như những người khác hay không cũng liên quan gì đến ông nhỉ?”
Nói xong lời đó, Triệu Phong dứt khoát ném một xấp tiền trong tay vào thẳng mặt Lý Tồn Lễ.
“Roạt roạt.”
Hàng trăm tờ tiền được đập vào mặt Lý Tôn Lễ, sau đó bay ra rải rác khắp nơi.
Lý Tôn Lễ không ngờ Triệu Phong lại làm như vậy, ông ta cứ tưởng rằng Triệu Phong sẽ cầm lấy tiền rồi rời đi, lúc này Lý Tồn Lễ mới chết lặng tại chỗ.
Mà Triệu Phong lại thờ ơ quay lưng về phía Lý Tôn Lễ, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tôi đã chữa khỏi bệnh cho bố của ông nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến ông cả. Đó là chuyện trước đây của tôi và bố ông, ông không có tư cách nhúng tay vào”
Nói xong, Triệu Phong ung dung cất bước rời đi, để lại Lý Tôn Lễ đứng chôn chân sững sờ tại chỗ.
Lý Tôn Lễ không hiểu, rốt cuộc thì người đàn ông trẻ tuổi này muốn gì? Không cần tiền, chẳng lẽ chỉ cần danh tiếng?
Triệu Phong chẳng vì gì cả, chỉ vì giao tình giữa anh và Tống Trí Viễn. Ông ấy đối với anh rất tốt, về lý mà nói thì anh còn nợ ông ấy một nhân tình. Huống hồ đối với việc chữa trị cho bệnh tình của Lý Quốc Hưng, đây cũng chỉ là việc trong lòng bàn tay anh mà thôi.
Còn có một điểm nữa, chính là lời dạy của sư phụ Triệu Linh Khu.
Có ba loại người mà thần y không chữa trị: Kiêu căng ngạo mạn không trị, giấu bệnh sợ thuốc không trị, tội ác tày trời không trị.
Mà Lý Quốc Hưng đều không phải thuộc ba loại trên.
Triệu Phong đi theo con đường học y, làm sao có thể thấy chết mà không cứu chứ.
Nói đến vấn đề này, Lý Tồn Lễ quả thực không đủ tư cách để can thiệp.
Xét về thế hệ, trong giới động y không có mấy người đứng trên Triệu Phong. Trong mắt anh, Lý Tồn Lễ chỉ là một đàn em.
Sau khi rời khỏi Minh Chi Đường, Triệu Phong trở về khách sạn thì nhìn thấy Lâm Nhược Nhược đang dọn giường cho anh.
“Nhân viên phục vụ của khách sạn sẽ đến dọn dẹp, em không cần tự mình làm đầu” Triệu Phong nói với Lâm Nhược Nhược.
“Không sao đâu, tôi rảnh mà” Lâm Nhược Nhược quay người