"Trầm hương Kalimantan nguyên chất có mùi thơm nồng và vị hơi hơi chua, cầm trên tay là có thể ngửi thấy. Vòng tay của ông chỉ là gỗ trầm hương, mà cũng không phải là gỗ trầm hương"
Triệu Phong biết rất rõ đây mánh khóe trêu đùa ở các buổi đấu giá, chuyên môn dùng để bắt nạt những người lương thiện ngốc nghếch có nhiều tiền, nhưng Triệu Phong cho Lý Hàn Lâm mấy phần mặt mũi, không muốn nói thẳng mà thôi.
"Nhất định là nói láo! Hai thứ này có gì khác nhau? Không phải đều là trầm hương à?" Lý Hàn Lâm cười lạnh hỏi lại.
ở trong mắt Lý Hàn Lâm chính là muốn Triệu Phong xấu hổ, rõ ràng đều là trầm hương, nhất định phải nghiền ngẫm từng chữ một.
“Gỗ trầm hương và trầm hương là hai loại, nói theo dân gian thì cây trầm trước khi tạo thành dầu thì nó cũng chỉ là một loài cây cao to bình thường, sau khi tạo thành dầu thì phần dầu được gọi là trầm hương, mà sợi gỗ không kết dầu thì được gọi là gỗ trầm hương. Trầm hương cũng không phải là một loại gỗ mà là một chất đặc cô đặc được “kết ra” từ hỗn hợp nhựa cây với thành phần chất gỗ”.
"Cả gỗ trầm hương và trầm hương đều có thể dùng để tạc tượng Phật, làm tràng hạt, làm hương liệu để dâng cúng, bào chế thuốc đông y. Tuy hai thứ có quan hệ mật thiết với nhau nhưng vẫn có một khoảng cách rất lớn"
Ý tứ của Triệu Phong có nghĩa là gỗ trầm hương thì bình thường, nhưng trầm hương lại rất quý, chỉ nhìn quá trình hình thành của trầm hương thì không thể so sánh với gỗ trầm hương.
Giờ phút này, sắc mặt Lý Hàn Lâm và Lý Thư Yểu đều đông cứng lại, trong lòng lâu thật lâu không thể bình tĩnh.
Hai người rốt cuộc nhận ra không phải Triệu Phong tỉa tót câu từ, mà là trầm hương và gỗ trầm hương, quả nhiên là hai thứ.
Lý Hàn Lâm lộ vẻ xấu hổ, ông ta nhận ra mình đã phạm sai lầm khiến người trong nghề nhạo báng, nhưng thế thì sao, ông ta là một trong bốn trưởng lão, xuất thân từ gia đình thư hương thì sao có thể thừa nhận mình sai được.
Hơn nữa, đối mặt với một tiểu bối có địa vị thấp!
"Căn bản cậu không hiểu tý nào về giới chơi đồ. Thứ tôi mua chính là gỗ trầm hương!" Vẻ mặt của Lý Hàn Lâm trở nên nghiêm túc.
“Lợi hại, bỏ ra năm trăm vạn mua một chiếc vòng tay gỗ trầm hương” Triệu Phong nở nụ cười.
Làm sao có thể đánh đồng gỗ trầm hương với trầm hương, cái này giống như so sánh đá thường với ngọc.
Triệu Hàn để lại chỗ cho Lý Hàn Lâm, thật ra Lý Hàn Lâm bị hộ đấu giá sắp đặt một phen, bất kể là đấu giá, tất cả đều vì mục đích kiếm tiền.
"Cậu chỉ là một kẻ thô tục, làm sao có thể hiểu được văn hóa của giới chơi đồ, sưu tầm đồ cổ, chơi đồ là lạc thú, lấy tiền để cân đo, cậu đúng là thô tục!"
Lý Hàn Lâm không thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại còn xem thường Triệu Phong.
Đối đãi với cái loại này mặt dày hơn tường thành, già mà không quý, Triệu Phong quyết định không để lại ông ta chút mặt mũi nào.
"Người thô tục còn hơn người không biết mà còn giả vờ tài giỏi. Bị cái hội đấu giá đó chơi cho một số không thừa nhận cũng thôi đi, còn trang tráo nói rằng đó là lạc thú chơi đùa của bản thân. Giá trị của gỗ trầm hương không bằng một phần trăm giá trị của trầm hương. Tặng tiền cho hội đấu giá, đây là niềm vui của ông sao? "Triệu Phong thấy thật nực cười.
Đây là cái gọi là gia đình thư hương, đây là cái gọi là trưởng lão!
Đúng là dối trá vô cùng!
Lời nói của Triệu Hàn Lâm khiến Lý Hàn Lâm thực sự xấu hổ, không tìm được lý do để phản bác.
Nét mặt già nua của ông ta đỏ lên, hận không tìm được chỗ để chui vào.
Lý Hàn Lâm vạn lần không nghĩ tới, vì muốn làm khó Triệu Phong, nhưng lại bị Triệu Phong phản kích mạnh mẽ, không ngờ rằng Triệu Phong lại hiểu rõ trầm hương như vậy.
Lúc này, ánh mắt Lý Thư Yểu nhìn Triệu Phong đông cứng lại.
Theo hiểu biết của cô, Triệu Phong là người đầu tiên làm ông nội kinh ngạc, nhất là trên phương diện chơi đồ, ông nội được xưng là học phú giàu đến năm ô tô cũng không nói nên lời.
Chẳng lẽ Triệu Phong là chuyên gia cao cấp bí mật trong giới đồ cổ? Anh ta có bản lĩnh này trong tay cũng không đi lượm mấy đồ rách nát chứ.
Lý Thư Yểu nghĩ rằng còn có một khả năng khác, có lẽ Triệu Phong chỉ tình cờ đọc được tư liệu chuyên nghiệp của trầm hương, lại đúng dịp hôm nay phát huy công dụng.
"Triệu Phong, dù sao ông nội tôi cũng là một trưởng lão đức cao vọng trọng, cho dù có ngẫu nhiên sai sót thì cũng không cần phải bỏ đá xuống giếng như thế này. Anh cũng đừng đắc ý kiến thức uyên bác của ông tôi là một tầm cao mà trong đời anh cũng không thể đạt tới" Lông mày nhỏ của Lý Thư Yếu xét qua, không phục nói.
"Thật ra, tôi không có hứng thú so học vấn với ông nội cô. Mỗi người đều am hiểu về lĩnh vực của mình. Nếu không phải ông nội cô già mồm không nói lý, không nói lời dối trá thì