Hạ thần khó mà đoán được lòng dạ của hoàng đế.
Nếu Lương Trí Nghĩa đoán được tâm tư của Triệu Phong, vậy thì còn gì là ông chủ nữa.
Về tiểu khu cũ đó, Triệu Phong đã có tính toán riêng của mình.
Đợi đến ngày cuộc họp hội nghị của tập đoàn được tổ chức, Triệu Phong quyết định lấy một ví dụ điển hình, phân phát thức ăn giống như người Châu Phi.
Duy trì sự ổn định? Không tồn tại, bổn.
công tử này phải là người đứng lên ra oai!
Mỗi ngày đều ăn no không có việc gì để làm, lão tử nuôi dưỡng các người không phải là dùng để đầu đá nội bộ, không nghe lời thì cút xéo.
Chập tối, Triệu Phong trở lại tiểu khu cũ cho thuê nhà.
Đẩy cửa bước vào, một cảm giác tươi mát thoáng qua.
Trong căn phòng nhỏ, được dọn dẹp rất sạch sẽ và gọn gàng.
Quần áo của anh cũng đã được ủi phẳng phiu, nằm gọn gàng, trật tự.
Tuy nhiên, trong phòng không có một bóng người, Lâm Nhược Nhược cũng không hề có ở đó.
Lúc này, Triệu Phong nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy nhắn: Triệu Phong, tối nay tăng ca, không thể ăn cơm cùng với anh, tự lo cho bản thân nhé.
Triệu Phong đặt tờ giấy nhớ xuống, nhìn thời gian, đã sáu giờ rưỡi chiều.
Lâm Nhược Nhược vừa tìm được một công việc mới, vô cùng quý trọng, vì vậy mà liều mạng tăng ca.
Triệu Phong khẽ lắc đầu lẩm bẩm một mình: "Nhược Nhược, kỳ thực, em không cần phải liều mình như vậy."
Không có ai cùng ăn tối, Triệu Phong quyết định gọi điện thoại cho quản gia Thế Kỷ Lam 9527, trực tiếp mang chút đồ ăn tới.
Khi anh vừa lấy điện thoại di động ra thì thấy có cuộc gọi nhỡ của Tống Từ.
Đang nhìn thì lại có tin nhắn: "Tối nay đến phòng tôi."
Nhìn thấy tin nhắn, Triệu Phong khẽ nhíu mày, vẻ mặt kỳ quái nói: "Cái quái gì thế?"
Đây thật sự là mặt trời mọc từ phía tây, khiến cho Triệu Phong cảm thấy rất quái đản, vốn là không có khả năng cùng với Tống đại tiểu thư.
Lúc này ở vườn hoa khu nhà Vân Định Nhất Phẩm, Tống Từ đang ngồi trên ban công ngoài trời uống trà ngắm hoa.
. Nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy lại có vẻ như không hề hứng thú, vẻ mặt hiện lên một tia tức giận.
"Triệu Phong này sao còn chưa tới? Cũng không biết gọi lại cho tôi một cuộc điện thoại, muốn chọc tôi tức chết đây mà!"
Ngay khi tính khí của đại tiểu thư vừa nổi lên, đầu mày cô ấy nhăn lại, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt lấy vạt váy công chúa Lolita mới mua, ngồi một mình hờn dõi.
Sau khi suy nghĩ, Tống Từ cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, lại lần nữa gọi cho Triệu Phong.
"Triệu Phong, anh đang ở đâu thế? Có thể đến nhà tôi một chuyến được không?"
Lần này, Tống Từ học cách ngoan ngoãn, nói với Triệu Phong với giọng điệu cầu xin.
"Bây giờ? Tôi vẫn chưa ăn, đợi tôi ăn tối xong rồi nói chuyện" Triệu Phong uể oải đáp.
"Vậy anh ăn tối xong thì mau đến nhà tôi, Vân Đinh Nhất Phẩm, Villa số 8" Tống Từ nhất thời quên mất, lại chuyển thành giọng nói như thể mệnh lệnh: "À đúng rồi, Vân Đinh Nhất Phẩm anh biết nằm ở đâu không? Anh kêu taxi qua đây đi"
Triệu Phong sao lại không biết biết được vị trí của Vân Đinh Nhất Phẩm, một trong những chỗ ở của anh là ở Vân Đinh Nhất Phẩm, chỉ là anh không sống ở đó nhiều.
“Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?” Triệu Phong hỏi.
“Cầu xin anh nhất định phải qua đây, không nói qua điện thoại được, chuyện này thật sự rất quan trọng” Tống Từ nhấn mạnh.
Trên mặt Triệu Phong hiện lên dấu chấm hỏi.
Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại? Có gì ầm ĩ sao? Hay làm tình?
Nhưng mà, Triệu Phong cảm thấy khả năng này khó có thể xảy ra, Tống Từ đổi với anh từ trước tới nay vẫn luôn không nóng cũng không lạnh, trước mắt hai người bọn họ không thể phát triển đến mức đó.
“Phiền phức” Triệu Phong nhịn không được đáp lại một câu.
“Nếu anh không đến, tôi sẽ từ ban công nhảy xuống!” Tống Từ đe dọa nói.
“Cô đừng nhảy nữa, bỏ đi, tôi ăn cơm xong rồi qua” Triệu Phong chậm rãi nói.
“Anh vẫn rất thương hoa tiếc ngọc, nhưng thật đáng tiếc là tôi và anh không có duyên phận” Tống Từ cho rằng Triệu Phong vẫn còn cách rất xa báu vật cao quý trong tâm trí cô.
"Cô nghĩ quá nhiều rồi, lỡ đụng phải người đi đường thì phải làm sao? Hơn nữa một vùng chất xám ảnh hưởng rất nhiều đến diện mạo của thành phố đó" Nói xong lời này, Triệu Phong cúp máy, chuẩn bị đi kiếm đồ ăn.
Lúc này, trong đôi mắt đẹp của Tống Từ lộ ra vẻ tức giận.
Trôi qua suốt hai tiếng đồng hồ, Triệu Phong mới đến nhà Tống Từ.
Điều này khiến cho Tống Từ chờ đợi trong đau khổ, giống như một người phụ nữ phẫn uất, đứng trên ban công tầng lầu với vẻ cực kỳ bất mãn, Triệu Phong vừa bước vào cửa nhà họ Tống thì bị hét to: "Anh nhanh lên một chút đi Triệu Phong, muộn một chút nữa là ông nội với ba tôi về rồi, mau lên lầu đi"
Chó má, giống như là đang ăn trộm hay gì, trong bộ dạng như con khỉ vội vã.
Triệu Phong không trả lời mà bình tĩnh bước lên lầu.
Anh liếc nhìn qua chiếc váy công chúa Lolita của Tống Từ, rồi thản nhiên