Quản lý sảnh lớn của Phong Nhã Hiên, bị Tề Hóa Vũ hét một tiếng như thế, thật sự có chút không chống đỡ nổi.
Bởi vì bình thường tới nơi này uống trà, đều là người giàu có ăn học, có văn hóa, trong lòng không nhất định hiền lành, nhưng ít nhất là có lễ phép, càng không thể lớn tiếng ồn ào ở đây.
Dù sao Phong Nhã Hiên là nơi yên tĩnh uống trà bàn chuyện làm ăn, không phải quán bar hay câu lạc bộ đêm.
"Thưa ngài, ngài khẳng định sao?” Quản lý sảnh lớn hỏi.
“Nếu như tôi nhầm, anh cảm thấy phục vụ sẽ để chúng tôi ngồi uống trà ở đây sao?”
Tề Hóa Vũ nói xong câu này thì liếc nhìn người bạn bên cạnh hỏi: “Tổng giám đốc Thân, anh khẳng định không nhầm vị trí, đúng không?”
“Đương nhiên, tôi khẳng định” Bạn của Tề Hóa Vũ trả lời rất chắc chắn.
"Anh xem, khẳng định thằng này cố ý viện cớ, anh ta là tên nghèo hèn, Phong Nhã Hiên các anh tự hạ đẳng cấp để loại người ở tầng dưới chót này vào uống trà, không sợ làm bẩn chén trà của các anh sao? Không sợ bị truyền nhiễm cùng một loại bệnh sao?”
Sắc mặt Tề Hóa Vũ đầy vẻ khinh thường.
Mối thù trong bữa tiệc ở khách sạn Ngọc Đỉnh, đã khiến anh ta ghi hận trong lòng.
Lúc này gặp lại Triệu Phong, hận không thể mọi tim moi gan Triệu Phong.
“ Chuyện này." Quản lý sảnh lớn Phong Nhã Hiên lúng túng.
Quán trà vốn là tới để uống trà, chỉ cần trả tiền là được, ai quan tâm anh có thân phận gì.
Quản lý sảnh lớn hiểu rất rõ vị trí của Phong Nhã Hiên, đây là quán trà cao cấp, đương nhiên phải xem xét về vấn đề danh tiếng và hình tượng, tuyệt đối không thể gây ra tin đồn, bây giờ chủ yếu là duy trì sự ổn định.
“Chẳng lẽ Phong Nhã Hiên không muốn tiếp tục ở Tỉnh Thành nữa?” Tề Hóa Vũ lại tạo áp lực cho quản. lý sảnh lớn.
“Thưa ngài, trước tiên ngài đừng vội, Phong Nhã Hiên chúng tôi sẽ cho các vị một sự công bằng, chỉ là bây giờ vẫn chưa làm rõ chuyện, không thể xử lý lỗ mãng được” Quản lý sảnh lớn cố gắng làm dịu lại bầu không khí, giải thích với Tề Hóa Vũ.
Nhưng Tề Hóa Vũ là người chịu nói lý lẽ sao, anh ta nổi tiếng hung hăng ở Tỉnh Thành.
“Vẫn chưa hiểu sao? Óc heo! Thằng nhãi này đã nói vị trí cửa sổ này không phải là của anh ta, bây giờ ảnh hưởng tới tâm tình uống trà của tôi và bạn tôi, còn nếu như ảnh hưởng tới tiến độ bàn chuyện làm ăn, anh gánh nổi không?” Tề Hóa Vũ chỉ vào mũi quản lý sảnh lớn mắng.
"Ai nói vị trí này là của anh? Trước đó tôi đã đặt trên mạng rồi” Triệu Phong nói với Tề Hóa Vũ: “Hôm nay tôi mời Tống Từ và Quan Thư uống trà, anh cũng đừng làm mất đi sự hứng thú của tôi”.
“Cái chày gỗ như mày, có tiền đến nơi này mời người ta uống trà á?” Tề Hóa Vũ nói xong, rồi quở trách Quan Sư: “Được đó, nữ chính phim mới tao đầu tư vậy mà uống trà với một tên rách nát hôi hám, ngạc nhiên thật?”
Đôi hàng mi xinh đẹp của Quan Sư khẽ nhíu, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Trong lòng Quan Sư, Triệu Phong là ân nhân nặng hơn núi, nếu không có Triệu Phong thì sao sự nghiệp của cô được như bây giờ.
Mà Tề Hóa Vũ mặc dù là người đầu tư phim mới, nhưng cũng chỉ giới hạn với bộ phim này, trước đây cô chưa từng liên hệ với Tề Hóa Vũ.
Nếu nói về tình cảm qua lại, đến lúc cần thiết, Quan Sư có thể vì Triệu Phong mà trở mặt với Tề Hóa Vũ, cho dù phim mới không chiếu cũng không hối hận.
“Bạn bè mời tôi uống trà không được sao? Tôi lại không phải nghệ sĩ ký với công ty của các người, chỉ là nữ chính mấy người mời tôi đến mà thôi, mấy người trả thù lao đóng phim cho tôi, công việc thì là mối quan hệ làm thuê, nhưng đã tan làm mà anh cũng có quyền can thiệp cuộc sống riêng của tôi sao?”
Quan Sư vì Triệu Phong mà không nể mặt Tề Hóa Vũ, điều này khiến Tống Từ cũng khâm phục, lại có hơi chua xót.
Mà Tề Hóa Vũ lại càng càng thêm tức giận. Má nó! Người phụ nữ của ông đây, Triệu Phong cũng đã xài qua, ngay cả diễn viên của ông cũng đâm ông?
Chuyện này là sao, chỉ vì một tên rách nát, Quan Sư dám trở mặt với mình.
Phản, phản, phản con mẹ nó rồi.
Nhưng vào lúc này, Tống Từ cũng nói thay Triệu Phong: “Tề Hóa Vũ, đừng bắt nạt Triệu Phong, tuy rằng xuất thân của Triệu Phong không bằng anh, nhưng anh ta là bạn tôi, ngoài ra nói cho anh một tiếng, anh trai tôi trở về rồi”
Tề Hóa Vũ đột nhiên thấy hơi hồi hộp trong