"Cô thất vọng thì thất vọng đi, nhưng tôi không phải là vì mặt mũi" Triệu Phong thản nhiên nói.
Nếu quả thật là vì mặt mũi, thì đó cũng không phải là 10 nghìn tệ cho một bình trà.
Hơn nữa trong lòng Triệu Phong, vô cùng bình tĩnh, anh thích uống trà, không quan tâm giá cả của trà, bất kể là quý hay là ti tiện, chỉ cần mình thấy hài lòng là được.
"Tôi không có ác ý, nhưng anh phải hiểu được rằng, người khác và chúng ta không giống nhau, anh không có bối cảnh, không có sự nghiệp, trước mắt còn vào giai đoạn phấn đấu, không nên duy trì thứ lòng hư vinh đáng thương này, đi hơn thua với Tề Hóa Vũ" Tống Từ nhanh mồm nhanh miệng nói.
Chẳng qua, nét mặt của Triệu Phong đần ra.
So cái gì với Tề Hóa Vũ chứ, Tề Hóa Vũ có tư cách so sao?
"Tôi hiểu đại khái ý của cô, nhưng tôi thật sự không có" Triệu Phong lắc đầu cười bất đắc dĩ.
"Nếu như lúc này Tề Hóa Vũ không có ở bàn bên, anh vẫn chọn cái ấm trà 10 nghìn tệ này sao?
Chẳng lẽ không phải vì làm cho Tề Hóa Vũ nhìn sao? Tôi nói chuyện khá thẳng thắn, đó là vì tốt cho anh." Tống Từ nói.
"Cái này thì thật sự không phải, cô suy nghĩ nhiều rồi" Triệu Phong lại đành chịu cười.
"Vậy tại sao anh không thể dùng lý trí mà tiêu xài, đừng nhìn 10 nghìn tệ đó đối với tôi và Quan Sư không nhiều, nhưng đối với anh thì có thể cầm cự được hai tháng tiền thuê nhà rồi, cái ấm trà này chẳng khác gì là uống hai tháng tiền thuê nhà tới chẳng còn gì." Tống Từ cau mày nói.
"Thật ra thì khoảng thời gian trước tôi chữa bệnh cho nhiều người, buôn bán lời chút tiền nhỏ, có lẽ đêm nay phung phí một lần cũng không sao." Triệu Phong nói.
"Aiz! Được rồi! Tuy rằng chúng ta không thể bên nhau, nhưng tôi vẫn mong anh có thể càng ngày càng tốt, không nên uổng phí sự vun đắp của ông nội tôi đối với anh, chúng ta vẫn là bạn tốt" Tống Từ nói thắng.
Quan Sư ở một bên, khóe miệng lộ ra một vòng vui vẻ không dễ dàng nhận ra, cô cảm thấy trí óc của cô chủ nhà họ Tống này không hỏng, nhưng tính cách rất thẳng, sẽ không dỗ dành cậu chủ, nếu như đổi lại là cô, nhất định có thể lấy được niềm vui của cậu chủ, chỉ là cô không nghĩ rằng sẽ tiến một bước với ân nhân lớn nhất đời mình.
Mà những lời nói này của Tống Từ đối với Triệu Phong, anh ngược lại là không để ý, anh không định ở bên cạnh Tống Từ, trừ phi Tống Từ mặt dày mày dạn kề cận anh, đến lúc đó có thể anh sẽ mềm lòng.
"Mau đến cùng uống trà nào."
Triệu Phong chỉ cười nhạt một tiếng, không đáp lại lời của Tống Từ.
Ba người tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm.
Lần này Quân Sư tìm Triệu Phong uống trà, thật ra muốn nói một chút việc tư, nhưng mà Tống Từ cũng ở đây, có một số việc lại trở nên khó nói, vì vậy nên không nói tới.
Ba người lịch sự nói chuyện phiếm cùng nhau. Sau hai mươi phút mới uống xong một bình trà.
Bạch Vân Anh đã uống xong, Triệu Phong muốn đổi khẩu vị khác.
Vì vậy, anh kéo khóa kéo của ba lô ra, duỗi tay vào.
Lần cử động này của Triệu Phong, cũng không khiển cho Tống Từ chú ý quá nhiều.
Đây là một ba lô màu đen không có nhãn hiệu ký hiệu, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, Tống Từ chỉ biết là, lúc Triệu Phong đi làm trong đại học Giang Hoa, thường xuyên nhìn thấy Triệu Phong đeo.
Tống Từ không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là bên trong chứa đồ dùng văn phòng.
Nhưng vào lúc này, Triệu Phong từ trong ba lô màu đen này, móc ra một cái bình thủy tinh trong suốt bình thường.
Trong bình, chứa những lá trà thoạt nhìn bình thường không có gì lạ.
Tống Từ và Quan Sư nhìn thấy cảnh này, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Triệu Phong, đây là?" Tống Từ nghi ngờ hỏi.
"Ấm Bạch Vân Anh kia đã uống xong, uống thêm cái này chút đi." Triệu Phong chỉ chỉ bình thủy tinh.
Nghe nói như thế, đôi mi thanh tú của Tống Từ nhíu lại, miệng nhỏ nhếch lên, lộ ra biểu cảm khác thường.
Đây là lần đầu cô nhìn thấy, người đến quán trà uống trà còn cầm theo lá trà.
"Triệu Phong, tôi cũng thấy xấu hổ giùm anh, không ngờ anh vậy mà.." Tống Từ cũng xấu hổ nói.
"Đợi tí nữa tôi pha xong, hai người nếm thử một cái, mùi vị rất không tệ." Triệu Phong thản nhiên nói.
Nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Triệu Phong, Tống Từ càng thêm tức giận.
Cô suy nghĩ, vừa rồi Triệu Phong rõ ràng đã từng nói là khám bệnh cho người ta buôn bán lời chút món tiền nhỏ, nên có thể trả nổi tiền uống trà, nhưng vì sao cầm theo lá trà đi vào quán trà thế này?
Chẳng lẽ, Triệu Phong nói mình có tiền uống trà là giả hay sao? Là vì chút lòng hư vinh này? Thứ hai, uống ẩm không nổi mới cầm theo lá trà ra sao?
"Triệu Phong, cuối cùng anh vẫn lừa tôi" Đôi mắt xinh đẹp trong veo kia của Tống Từ nhìn Triệu Phong, trong mắt tràn đầy thất vọng.
"Cô đang nói cái gì?" Triệu Phong không hiểu ra sao, trong lòng tự nhủ tôi ngoài lừa cô tiền tài còn là lừa sắc