“Này! Phục vụ, tôi đang hỏi cô đấy, cô không nghe thấy à?”
Bà cô đanh đá quát vào mặt người phục vụ. “Cô à, cháu thấy cô không nên biết thì hơn”
Người phục vụ không hề muốn nói ra sự thật. Thứ nhất là do không có được sự đồng ý của Triệu Phong, thứ hai là không muốn đả kích đối phương.
Đương nhiên, chủ yếu là do bà cô này tính tình ngang ngược, không có văn hóa và cũng là một người khó dây vào. Starbucks căn bản không muốn bị dính líu vào những chuyện hủy hoại hình ảnh này.
“Nói đi! Sao lại tặng bánh ngọt cho cậu ta? Cậu ta bỏ ra nhiều tiền hơn tôi à? Cẩn thận không tôi kiện mấy người đấy!”
Bà cô đanh đá không hề có ý định bỏ qua việc này, bà ta tức giận vì nghĩ rằng mình đã bị đối xử không công bằng.
“Anh ấy là bạn của quản lý của cửa hàng chúng tôi. Quản lý của chúng tôi đã bỏ tiền ra mua hai phần bánh ngọt để tặng anh ấy. Mong cô đừng suy nghĩ nhiều”
Người phục vụ nói xong thì rời đi luôn.
Bởi vì tất cả những người biết chuyện đều hiểu rắng cổ cãi lý với một người không có văn hóa, ngang ngược thì mọi chuyện cũng chẳng đi được đến đâu.
Một người bình thường làm sao có thể thuyết phục để cho một kẻ ngốc tin mình?
Dùng bữa xong, Triệu Phong đưa Lâm Manh Manh rời khỏi Starbucks.
Triệu Phong không hề để ý tới bà cô độc mồm độc kia.
Việc quan trọng bây giờ là đưa em vợ đi mua såm.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, Lâm Manh Manh đã dò hỏi: “Anh rể, anh làm việc ở đâu vậy?”
Triệu Phong đã hứa là sẽ sắp xếp công việc cho Lâm Manh Manh nhưng đến giờ Lâm Manh Manh vẫn chưa biết cụ thể mình sẽ làm việc ở công ty nào.. "Anh á, công việc của anh có hơi phức tạp. Em cứ yên tâm, anh sẽ sắp xếp công việc cho em. Kiểu gì em cũng hài lòng thôi”
Vì Lâm Nhược Nhược nên Triệu Phong sẽ không tùy tiện đùa giỡn với chuyện này.
"Anh rể, anh có nhà, có xe không?” Lâm Manh Manh đột nhiên hỏi tới chuyện này.
Đây là một câu hỏi rất thực tế mà dĩ nhiên là Lâm Manh Manh đã hỏi quá thắng lợi.
Một cô em gái bao giờ cũng muốn có một người anh rể có thực lực và đáng tin cậy.
Không bàn đến mong muốn này có xuất phát từ tư lợi cá nhân hay không mà chỉ là do cô em gái nào cũng hy vọng chị gái mình có một cuộc sống sung túc, không phải lo nghĩ.
Triệu Phong không trả lời, anh chỉ cười rồi chuyển đề tài.
Anh thực sự không thể giải thích rõ ràng chuyện nhà đất của mình trong một chốc một lát được vì vấn đề quan trọng nằm ở chỗ anh không sao đêm hết nối.
Khi Lâm Manh Manh thấy Triệu Phong vội vàng đổi chủ đề thì cô đoán rằng có lẽ anh đã bị chọc trúng chỗ đau.
“Đã vậy thì không cần phải làm khó anh ta nữa. Một tỉnh thành tấc đất tấc vàng như thế này thì cuộc sống chắc cũng chẳng dễ dàng gì” Lâm Manh Manh cảm khái trong lòng.
Sau đó Lâm Manh Manh nói với Triệu Phong: “Anh rể, chúng ta đi siêu thị mua ít đồ dùng cần thiết thôi là được rồi. Những chuyện khác thì cứ để đó đã”
“Em không cần phải khách sáo. Ngày mai em đi làm ở công ty mới nhất định phải ăn mặc tươm tất. Chưa nói đến chuyện thể diện vội, em làm như thế thì bản thân em sẽ trông chuyên nghiệp hơn nhiều”
Nói rồi Triệu Phong kéo Lâm Manh Manh vào một shop quần áo nổi tiếng.
"Không cần đầu anh rể" Lâm Manh Manh muốn từ chối nhưng vẫn bị Triệu Phong kéo vào trong.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Manh Manh bước vào một cửa hàng quần áo của một thương hiệu lớn như vậy. Bình thường khi đi ngang qua đây, cô chỉ dám nhìn những bộ quần áo đẹp đẽ qua lớp cửa kính mà không dám đẩy cửa bước vào.
“Manh Manh, quần áo ở đây em cứ chọn thoải mái. Em thích bộ nào thì anh mua cho em bộ đó.”
Triệu Phong cũng muốn nhân cơ hội này để cho Lâm Manh Manh tiêu bớt chỗ tiền tiêu vặt của anh đi.
Kiếm tiền là để tiêu tiền. Nếu như một mình mình tiêu không hết thì hãy tìm thêm vài người nữa tới tiêu cùng.
Đáng tiếc một điều là anh phải che giấu thân phận của mình, nếu không anh đã trực tiếp tặng nhà và xe cho bạn bè rồi.
Từ khi bước vào đây, Lâm Manh Manh luôn dè dặt, ngại ngùng. Cô cảm thấy mình lạc lõng giữa nơi này, đây có lẽ không phải là nơi mà cô có thể đến được.
Đúng vào lúc này, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Hóa ra là Chúc Dương Dương, thành viên của hội chị em trong ký túc xá.
Đây là chính là cô ở chung ký túc xá thời đại học của Lâm Manh Manh, cô bạn thường được bạn trai đưa đến Starbucks.
Bên cạnh Chúc Dương Dương là một thanh niên áo quần là lượt sáng bóng.
Chúc Dương Dương tay trong tay với người đàn ông này, hành động cử chỉ giữa họ với nhau vô cùng thân mật.
Không cần suy nghĩ cũng biết hai người này là một đôi.
Lâm Manh Manh cũng rất ngạc nhiên khi có thể tình cờ gặp lại bạn ký túc xá trong cửa hàng này.
“Dương Dương, trùng hợp thật đấy.” Lâm Manh Manh chủ động ra chào hỏi Chúc Dương Dương.
Chúc Dương Dương càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy