Sau đó Triệu Phong đưa Lâm Manh Manh đi chọn vài bộ quần áo.
Phải nói rằng em dâu của Triệu Phong dáng người cao ráo, chân thon eo nhỏ, căng tràn sức sống. Thử lên một vài bộ, bộ nào cũng rất đẹp.
Thấy Lâm Manh Manh thích thú mê mẩn như vậy, Triệu Phong quay lại và đưa cho nhân viên phục vụ một tấm thẻ. "Tôi lấy hết mấy bộ này"
Bước ra khỏi cửa hàng, Lâm Manh Manh cầm trên tay ba chiếc túi, bước chân của cô cũng nhẹ nhàng vui tươi hơn nhiều.
Cô vô cùng vui mừng vì đây là lần đầu tiên cô được mua được nhiều quần áo đồ hiệu như thế này, dường như cô quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Một lúc sau Lâm Manh Manh mới nhớ lại và hỏi Triệu Phong đã mua hết bao nhiêu tiền.
“Không nhiều đầu, chỉ hơn 50 nghìn tệthôi” Triệu Phong nói nhẹ như không.
"Cái gì? Hơn 50 nghìn tệ?" Đôi mắt của Lâm Manh Manh mở to.
Điều này đã làm quan điểm tiêu dùng của Lâm Manh Manh hoàn toàn sụp đổ.
Hơn 50 nghìn tệ, thu nhập nửa năm của ba cô!
Có vài chục phút mà tiêu hơn 50 nghìn tệ. Quá xa xỉ rôi!
Lâm Manh Manh không dám tin vào sự thật.
Triệu Phong nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Manh Manh thì anh cười và nói: “Anh nói đùa thôi, chỗ quần áo này chỉ khoảng 3000 tệ thôi. Mua như vậy cũng khá hời, đều là giá đặc biệt cả mà”.
“Em nói rồi mà, 50 nghìn tệthì nhiều quá. Chị em chắc tiếc tiền chết mất” Lâm Manh Manh cười.
Triệu Phong định đưa Lâm Manh Manh đi dạo mua sắm thêm nhưng vào đúng lúc đó lại nhận được điện thoại của Trịnh Vân Kiệt. Lẽ nào vẫn là vì chuyện tìm thầy học võ hay sao?
Triệu Phong nghe điện thoại và nhận được một tin không hay.
"Cái gì? Liễu Thiết mất tích rồi sao?" Triệu Phong cau mày, anh dự cảm có chuyện không hay xảy ra. Ngôn Tình Hài
“Đúng vậy, tôi đã tìm cả ở công ty Bạch Hổ và chỗ ở của anh ấy rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng đầu. Tôi cũng không thấy anh ấy để lại tin tức gì? Trịnh Văn Kiệt trả lời.
"Anh đã đi hỏi đám anh em của anh ấy chưa?” Triệu Phong vội vã hỏi.
“Tôi hỏi rồi nhưng bọn họ cũng không biết. Có lẽ lành ít dữ nhiều” Trịnh Vân Kiệt lo lắng nói.
“Để tôi đến công ty Bạch Hổ đòi người” Triệu Phong quyết định.
Triệu Phong đoán rằng công ty Bạch Hổ nhất định biết Liễu Thiết đang ở đâu.
"Manh Manh, bạn của anh xảy ra chút chuyện. Em cứ về chỗ chị em trước đi, xử lý xong công việc anh sẽ giúp em sắp xếp công việc luôn”
Triệu Phong nói với Lâm Manh Manh.
Vì nhà Tống nên họ Tề không đối xử tàn nhẫn với Triệu Phong. Như vậy thì Liễu Thiết sẽ là người phải gánh chịu tất cả.
Sao Triệu Phong có thể đứng đó nhìn mọi chuyện diễn ra được?
Bởi vậy hiện tại không có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện của Liễu Thiết.
“Vâng” Lâm Manh Manh gật đầu nhưng trong lòng cô thấy không vui lắm.
Cô nghi ngờ Triệu Phong đang cố tìm cớ để đi khỏi đây.
Ngay sau đó Triệu Phong quay đầu chạy ngay đi.
Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
Lâm Manh Manh nhìn theo bóng lưng của Triệu Phong và tự nói với mình: "Không biết có phải anh ta kiếm cớ bỏ đi vì sợ mình tiếp tục tiêu tiền của anh ta không? Mình thích những người thẳng thắn thành thật hơn. Nếu đã không có tiền thì sao cứ phải cố tỏ ra mình là đại gia chứ? Mua cho mình vài bộ quần áo là được rồi, anh ta làm như thế này càng làm mình thấy khó xử hơn”
Thật sự lúc này Triệu Phong không có tâm trí lo nghĩ tới những chuyện khác. Bây giờ Liễu Thiết đang
đâu còn không rõ thì Triệu Phong làm sao có thể yên tâm đi dạo phố với Lâm Manh Manh được.
Lâm Manh Manh không hiểu được điều đó. Lúc này, tại công ty Bạch Hổ.
Giám đốc công ty là Trương Thiên Phách, ông ta đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên.
Trương Thiên Phách là người sáng lập Công ty Bảo mật Bạch Hổ. Thời trẻ ông ta cũng trải qua vô số những thăng trầm và khó khăn.
Mãi cho đến mười năm trước, ông ta và một nhóm anh em sau khi kiếm được rất nhiều tiền thì thành lập Công ty Bảo vệ Bạch Hổ.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện với Trương Thiên Phách là La Quân, quản gia của nhà họ Tề, đồng thời là cánh tay phải của Tề Diêm Vương giúp Tề Diêm Vương có thể tung hoành khắp các trung tâm thương mại.
La Quân là người thông minh có tài, ra tay độc ác nên rất được Tề Diêm Vương tin tưởng.
"Chủ tịch Bá, trong thẻ này 5 triệu tệ và mật khẩu là ngày thành lập của công ty anh."
La Quân lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng và đặt nó lên bàn trà trước mặt.
"Đều là bạn cũ, anh làm vậy là khách sáo rồi. Chuyển lời cảm ơn của tôi đến ông Tề nhé”
Trương Thiên Phách đưa đẩy chiếc thẻ, đã