Dám ra tay trước mặt anh như vậy nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nếu không tìm được người kia thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc thừa kế.
Tám giờ sáng..
Hoàng Lộ vừa đến tập đoàn Phi Vũ làm việc thì nhận được thư sa thải của công ty.
Nguyên nhân là do thành tích không đạt chuẩn.
Anh ta không hay biết gì cả, vẻ mặt đờ ra ngơ ngác.
Anh ta phải cố gắng 5 năm trời để có được vị trí như hiện tại
Vậy mà bây giờ lại bị cho thôi việc, trái tim anh ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Tập đoàn Phi Vũ nằm trong top 5 doanh nghiệp lớn nhất tỉnh thành, đặc biệt là sau khi công ty của nhà họ Lý, họ Vương bị bỏ lại phía sau thì vị thế của tập đoàn Phi Vũ đã lên đứng hạng nhất nhì.
Lúc này, Hoàng Lộ thấy mình như trở về thời kỳ trước giải phóng.
“Giám đốc, tại sao lại như vậy?”
Hoàng Lộ vô cùng đau khổ, nước mắt anh ta chực trào ra.
“Bởi vì anh đã đắc tội với người mà anh không nên đắc tội” Đổng Khiết Nhiên lạnh lùng nói.
“Giám đốc, người đó là ai vậy? Cho dù có bị thôi việc thì tôi cũng muốn biết lí do tại sao” Hoàng Lộ hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với ai.
“Anh có quyền gì mà đòi được biết lý do vì sao? Anh chỉ là con kiến trong mắt chúng tôi thôi”
Nói xong Đổng Khiết Nhiên quay lưng bước đi.
Lúc này Tôn Dã cũng bị người cha Tôn Hồng Hỷ của mình mắng cho một trận, ăn một cái bạt tai.
“Ba, tại sao lại như vậy? Sao ba lại vô cớ đánh con?" Tôn Dã vẫn không biết được có chuyện đang xảy ra.
“Về sau làm việc gì thì cũng cố mà mở to mắt ra mà nhìn. Đừng có như thằng ngu nữa!”
Tôn Hồng Hỉ không thể tiết lộ quá nhiều nhưng ông ta buộc phải dạy cho con trai mình một bài học, nếu không sau này Tôn Dã nhất định sẽ gây ra chuyện
lón.
“Rốt cuộc thì con làm sao hả ba?” Tôn Dã thấy rất tủi thân.
“Núi cao thì sẽ còn có núi cao hơn. Ba cũng chỉ là người làm thuê cho tập đoàn Phi Vũ, quản lý cửa hàng trang sức Ý Lan San mà thôi. Ra ngoài đường cũng đừng có nói Ý Lan San là của nhà mình” Tôn Hồng Hỉ nhấn mạnh chuyện này.
“Ba, ba có thể nói cho con biết rốt cuộc là như thế nào không?” Tôn Dã hỏi lại.
“Dù sao sau này đi ra ngoài đường thì cũng phải biết khiêm tốn”
Vứt lại câu đó xong, Tôn Hồng Hỉ ra bên ngoài hút thuốc. Ông ta đang tính toán để tìm một cơ hội tới xin lỗi Triệu Phong.
Lúc này Triệu Phong vừa mới ăn sáng xong, tiện đường anh đi dạo một vòng công ty.
Lúc xuống tầng dưới, Triệu Phong tình cờ gặp Hoàng Lộ. Anh ta đang ôm một thùng cách tông, vẻ mặt ủ rũ bước ra khỏi khu nhà của công ty.
Hoàng Lộ cũng nhìn thấy Triệu Phong nhưng vì anh ta không muốn để Triệu Phong nhìn thấy bộ dạng khốn khổ bây giờ của mình nên anh ta vội vàng đưa hộp giấy ra đằng sau lưng.
“Anh tới đây làm gì?” Hoàng Lộ cau mày, ánh mắt anh ta đầy vẻ thù địch.
Triệu Phong nhìn anh ta một cái rồi thôi chứ anh cũng lười không muốn để ý tới anh ta làm gì.
Tôi tới làm gì lại cần phải báo cáo với anh à? Cả cái tập đoàn này là của tôi, tôi đi đâu cũng là quyền của tôi.
“Này! Tôi đang hỏi anh đấy. Anh câm à?” Cơn giận của Hoàng Lộ không có nơi nào để trút.
"Cút đi!” Triệu Phong đá Hoàng Lộ một cái. Đối với loại người như Hoàng Lộ, Triệu Phong chỉ cảm thấy ghê tởm. Anh ta bây giờ cũng đã chẳng còn chức vụ gì nữa mà còn ở đó giả vờ giả vịt.
Lúc ở nhà hàng Minh Nguyệt, anh vì Lâm Manh Manh nên mới không tính toán với hắn ta vậy mà bây giờ hắn lại đứng đó cà khịa. Đúng là ngứa đòn mà!
Triệu Phong bước vào bên trong tòa nhà của công ty. Anh đi dạo một vòng, nhân tiện xem thử xem có tìm được manh mối gì của tên tay trong kia không.
Hôm nay còn một chuyện nữa là Lâm Manh Manh sẽ đến tập đoàn Phi Vũ làm việc.
Nhưng Triệu Phong không hề muốn lộ diện để tránh người khác nghi ngờ thân phận của anh.
Và với vị trí của Lâm Manh Manh thì cô không dễ dàng có thể gặp được một cổ đông hội đồng quản trị như anh.
Đúng lúc này Lý Thư Yểu gửi tin nhắn tới. “Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Nhìn thấy tin nhắn này Triệu Phong bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
“Giữa chúng ta không còn gì để nói cả. Hợp đồng hôn nhân đã chấm dứt, tôi và cô không còn dính líu gì tới nhau nữa.”
"Em thật sự rất muốn gặp anh một lần, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ”.
Lý Thư Yểu đúng là thích Triệu Phong nhưng hôm nay vì có chuyện nên cô mới muốn gặp Triệu Phong.
“Có chuyện gì?”
“Anh còn nhớ miếng ngọc kia không? Gần đây em cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm. Em thường xuyên như người mất hồn, tinh thần không tập trung và cả lo lắng bất an nữa. Em nhớ anh từng bảo rằng miếng ngọc đó là vật không may mắn nên em muốn nhờ anh xem thử”
Đó chính là miếng ngọc mà Vương Tử Văn đã tặng cho cô. Lúc đầu Triệu Phong đã khuyên cô nên vứt nó đi nhưng vì lúc đó có cuộc họp thường niên của nhà họ Lý và những sự biến động trong tập đoàn nên Lý Thư Yểu không