Vừa nói ra câu này thì Lâm Manh Manh nhận ra lời nói vừa nãy của cô ta hơi nghiêm trọng.
Dù sao các cô cũng đã ăn rất nhiều các quán ăn ven đường trước khi tốt nghiệp.
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi vào Tập đoàn Phi Vũ là một trong hai công ty đứng đầu của thành phố làm việc, lương của bọn họ cũng được mấy chục nghìn tệ một tháng, vượt qua phần lớn các thành phần tri thức khác ở thành phố Vân.
Bây giờ thân phận thay đổi thì nối sống và cách suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng và thay đổi theo.
Bỗng nhiên những quán ven đường mà cô ta từng ăn trước kia, bây giờ cô ta không còn ngửi thấy mùi thơm của nó nữa.
"Manh, chị nghĩ nơi này rất đông vui nhộn nhịp, món ăn cũng ngon, trước đây chúng ta cũng hay ăn ở những quán ven đường như này".
Lâm Nhược Nhược nghĩ cô ấy có thể cùng người mình thích đi dạo phố và ăn cơm chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, cho dù nó là quán ăn ven đường hay nhà hàng thì cũng không quan trọng, hơn nữa không phải thức ăn của các quán ăn ven đường đều không ngon.
"Chị, đúng là trước đây chúng ta thường ăn ở các quán ven đường, nhưng bây giờ chúng ta đã khác trước rồi, chị và em tìm được một công việc có lương cao. Bây giờ chúng ta không còn phải ăn nhưng thức ăn thấp kém và không lành mạnh này nữa" Lâm Manh Manh giải thích.
Mà lúc này Triệu Phong đứng bên cạnh mở miệng nói: "Thỉnh thoảng ăn ở quán ven đường cũng không sao, ăn hàng ngày cũng không làm sao. Nếu như cô nghĩ ăn ở mấy quán ven đường có thể làm giảm địa vị của mình thì tôi không đồng ý với điều này, nhưng người có địa vị họ không cảm thấy ăn ở quán ven đường sẽ làm giảm địa vị của họ mà ngược lại họ thiểu những thứ gì thì họ càng có hứng thú và quan tâm đến nó.
Câu nói này làm cho Lâm Manh Manh không có cách nào phản bác được, trái lại nó còn đâm trúng vào nỗi đau trong lòng cô ta.
Sau đó Triệu Phong lại nói tiếp: "Hơn nữa, tối nay anh không dẫn mấy em đến mấy quán ven đường ăn, trong ngõ hẻm phía trước có một quán ăn làm thức ăn rất ngon".
Nói xong Triệu Phong nắm tay Lâm Nhược Nhược, mục tiêu là đi về phía quán ăn phía trước, còn Lâm Manh Manh thì chu cái miệng nhỏ miễn cưỡng đi theo sau hai người.
Bọn họ đi đến một quán ăn có tên "Ông Lục làm món ăn hàng ngày" rồi tìm một chỗ trống trong quán ngồi xuống.
Lâm Manh Manh nhìn qua cách trang trí trong quán và các khách đến ăn ở xung quanh, cô ta bĩu môi nói.
"Nhà quán ăn nhỏ kiểu ruồi này được sửa sang trang trí từ thập niên chín mươi của thế kỷ trước. Đây chính là quán anh bảo làm món ăn rất ngon?" Trong mắt Lâm Manh manh hiện ra một tia thất vọng và thêm một chút tức giận.
"Món ăn ngon không phân biệt dựa theo cách trang trí và quy mô của quán ăn, quán này làm đậu phụ đặc biệt ăn rất ngon" Triệu Phong giới thiệu nói.
Nhưng lâm Manh Manh không đồng ý nói: "Không phải chỉ là món đậu phụ à, có gì quý hiếm đầu, món này ăn ở đâu mà chả thể, hết lần này đến lần khác chỉ đến đây ăn, quán này không chỉ nhỏ mà còn rất ồn
ào."
"Manh, em nói ít đi một chút được không?" Lâm Nhược Nhược nhíu mày nói với Lâm Manh Manh.
"Chị, em nói đúng sự thật mà, không phải là em kỳ thị đầu, không phải chỉ là một món đậu phụ thôi sao, chúng ta tùy tiện vào một quán ăn thì họ cũng có món này, em thật sự không biết chỗ này có thứ gì đặc biệt mà ngay cả phòng riêng quán ăn này cũng không có" Lâm Manh Manh không nhịn được bắt đầu phàn nàn.
Triệu Phong không muốn nói lý với cô em dâu không hiểu chuyện này, dẫn cô ta đi ra ngoài ăn bữa cơm mà còn lắm chuyện như vậy, sao cô ta chưa nghĩ ra mình đang làm bóng đèn cản trở chuyện tình yêu của người khác à.
Tiếp theo Triệu Phong gọi món đậu phụ đặc trưng của quán và một số món khác để ăn cùng.
Bữa tối không nên ăn quá no, gọi vài món phụ như này là đủ rồi.
Đến khi thức ăn được mang lên, Lâm Manh Manh không có ý định cầm đũa gắp thức ăn nên ăn.
"Nhược, nơi này làm đậu phụ ăn rất ngon, em mau ăn thử đi."
Trước khi Triệu Phong ăn anh gắp một miếng đậu phụ lên rồi bỏ vào trong bát của Lâm Nhược Nhược.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược. Nhược đột nhiên mắc cỡ đỏ bừng, khóe miệng cô ấy hiện ra một tia ngọt ngào: "Được, món ăn anh nói ngon chắc chắn là rất ngon" Lâm Manh Manh ngồi bên cạnh nhìn thấy chị mình và Triệu Phong đang rải thức ăn cho chó, hơn nữa cô ta còn nhìn thấy chị mình hạnh phúc mỉm cười, trong nhất thời cô ta ngẩn ngơ.
Cô ta thừa nhận bản thân hơi ghen tỵ với chị mình, nhưng mà lớn nhất chính là tò mò, cô ta không hiểu được chị gái cô ta giỏi như vậy, có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người chuẩn, có một công việc lượng cao, tại sao chỉ yêu mỗi Triệu Phong vậy?
Bằng điều kiện hiện tại của chị cô ta, rõ ràng có thể tìm được một người bạn trai ưu tú hơn Triệu Phong rất nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác cô ấy đều chọn Triệu Phong.
Lúc này Lâm Nhược Nhược ăn thử một miếng đậu phụ, trong nháy mắt