Lòng trắc ẩn thì đương nhiên là Triệu Phong có, nhưng mà chưa bao giờ lan tràn.
"Cô không cần phải biết là tôi có lòng trắc ẩn hay là không, nhưng nếu như cô chắc chắn có, vậy thì cô tự mình lấy 10 nghìn tệ ra để mà mua đi, tôi đảm bảo cô có thể nhận lại được một món hời lớn”
Chiếc âu cháo bằng gốm Thanh Hoa với Họa tiết Băng Mại này có giá trị lên đến cả triệu tệ, nếu như mà Lâm Manh Manh có thể chỉ cần tốn 10 nghìn tệ mà đã có thể giành được về nó tay, vậy thì chuyện lần này chắc chắn sẽ được xem như một món làm ăn siêu hời.
Chẳng qua là, ngay vào buổi tối ngày hôm nay, Triệu Phong không có ý định lội vào vũng nước đục này.
Lâm Manh Manh cũng không biết được chiếc âu cháo bằng gốm Thanh Hoa này có giá trị lên tới hơn cả triệu tệ, cô ta chỉ cảm thấy được, chất lượng của hàng hóa được bày bán ở trên vỉa hè chắc chắn không tốt.
Nhưng mà Lâm Manh Manh thật sự cảm thấy ông cụ già kia rất đáng thương, rõ ràng cô ta vẫn chưa được xem là một người vô cùng xấu, ít ra thì cô ta vẫn còn có tấm lòng lương thiện, chỉ có điều là cô ta không phân biệt rõ được phải trái mà thôi.
“Tôi... Tiền lương tháng này của tôi vẫn còn chưa được phát... Anh ứng trước cho tôi vay, chờ đến khi tôi nhận được lượng rồi thì tôi sẽ lập tức gửi trả lại cho anh” Lâm Manh Manh hơi hơi có vẻ lúng túng nói.
“Lòng trắc ẩn của cô, vậy mà lại bảo tôi tới trả tiền?” Triệu Phong hỏi ngược lại một câu.
Cải yêu cầu này của Lâm Manh Manh khiến cho Triệu Phong dở khóc dở cười. Ngoài miệng thì bảo người ta phải có lòng trắc ẩn, muốn hiền lành, nhưng kết quả là lại để cho người bị chê bai kia trả tiền thay cho cô ta.
“Không phải là bảo anh trả tiền thay cho tôi, mà là coi như tôi nợ anh” Lâm Manh Manh cắn môi nói, chính bản thân cô ta cũng tự biết được rằng yêu cầu này của chính mình có hơi quá đáng.
“Vốn dĩ cô cũng đã nợ tôi rồi” Triệu Phong nói.
“Anh đừng nên được voi đòi tiên, tôi nợ anh cái gì chứ? Tôi cũng không nói là mượn rồi không trả, rốt cuộc anh có lòng trắc ẩn hay là không vậy? Cứ coi như là làm một chuyện tốt, làm việc thiện tích đức đi không được hay sao?”
Lâm Manh Manh muốn mượn tiền của chị mình nhưng mà tiền lương của Lâm Nhược Nhược còn phải dùng để trả tiền thuê phòng, tiền điện nước hàng tháng, còn phải gánh vác cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cả hai chị em cô ta, thực sự là không thể nào còn dư lại để mà lấy ra được 10 nghìn tệ này nữa.
Mà mặc dù Triệu Phong không có bản lĩnh gì, nhưng cô ta cảm thấy, nhất định là anh vẫn sẽ có được khoản tiền 10 nghìn tệ gửi trong Ngân
hàng.
Nhưng mà, Lâm Manh Manh không thể ngờ tới được, Triệu Phong lại thẳng thắn từ chối một cách quả quyết đến như vậy.
“Không cho mượn” Đúng vậy, thực sự là không cho mượn.
Dựa vào cái gì mà người đi gieo rắc lòng trắc ẩn tràn lan là cô mà người phải trả tiền lại là ông đây?
Hơn nữa, cứ coi như là Triệu Phong cũng có lòng thương hại đối với ông cụ già bán hàng này đi chăng nữa thì chắc chắn rằng anh cũng sẽ không dùng danh nghĩa của Lâm Manh Manh để mà mua, Lâm Manh Manh không có bất kỳ quyền lực gì để mà sai bảo anh.
Nhất thời, lửa giận không ngừng bùng lên ở trong lòng của Lâm Manh Manh.
“Cái con người anh làm sao vậy chứ hả, ông cụ thật sự là đã phải trải qua cuộc sống mưu sinh khó khăn đến như vậy rồi, buổi tối muộn thế này mà còn phải bày hàng bán vỉa hè, xin nhờ anh lấy ra thêm một phần lòng tốt nữa đi, nếu không đợi đến khi anh cũng đạt đến tầm tuổi của ông chủ sạp hàng này, có lẽ cảnh ngộ anh phải trải qua còn không được bằng ông ấy đâu. Đến lúc đó nếu như cũng có người trẻ tuổi không có lòng yêu thương con người giống như anh bây giờ, vậy thì anh sẽ cảm thấy như thế nào? Trong lòng thất vọng và đau khổ sao?”
“Đây là chợ đêm, không đợi đến tối đi bày hàng ra bán chẳng lẽ lại bán vào ban ngày? Có lòng tốt thì tôi không phản đối, nhưng đừng có mà chỉ biết nói suông ngoài miệng, còn trong tâm lại không muốn chính mình phải bỏ tiền ra như vậy.” Triệu Phong lạnh lùng cất giọng đáp lại.
Mà lúc này, ông già chủ sạp hàng kia lại híp mắt nhìn Lâm Manh Manh nói: “Không tới 10 nghìn tệ đâu, cô gái trẻ, hay là cô cứ đưa cho tôi mấy trăm tệ rồi cầm hàng đi đi, dù sao thì ban đầu tôi cũng chỉ dùng một túi gạo là đã đổi được món đồ này rồi, thật sự là không đáng giá bao nhiêu tiền, tuy rằng tôi chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ thôi nhưng mà tôi cũng vẫn biết nói đến chuyện lương tâm”.
Những lời nói này của ông cụ già bán hàng không thể nghi ngờ, đã lại một lần nữa đánh vào trong lòng trắc ẩn không đúng chỗ kia của Lâm Manh Manh.
"Ông ơi... Ông đừng nói nữa, trên tay của cháu hiện giờ chỉ có hơn 500 tệ thôi, lúc ra cửa cháu cũng không mang theo quá nhiều tiền mặt, mà có lẽ là ông cũng không biết dùng điện thoại di động để thanh toán, vậy nên ông cầm lấy hơn 500 tệ này đi, còn chiếc âu cháo bằng gốm này thì cháu sẽ mua cho ông”
Lâm Manh Manh vừa nói vừa muốn nhét 500 tệ tiền mặt vào trong tay của ông cụ già bán hàng kia.
Nhưng mà ông cụ gia đó cứ một mực giả bộ từ chối, 500 tệ tiền mặt mà Lâm Manh Manh đưa tới ngược lại về phía cô ta, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi nói: “Thật ra nếu như muốn dùng điện thoại di động để trả thì cũng được, Wechat hay là Alipay đều được cả”
Vừa mới nhìn thấy được một màn này, Triệu Phong và Lâm Nhược Nhược ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Ông cụ già này, chắc chắn là có vấn đề!
Dưới tình huống thông thường, phần lớn những ông cụ già ở tuổi giống như của người chủ sạp hàng này đều sẽ không hiểu biết về cách dùng các phương thức thanh toán trên điện thoại di động.
Dĩ nhiên, cũng không thể phủ định toàn bộ, cũng vẫn có một vài người già biết cách thanh toán qua điện thoại di động như thế này, nhưng mà thái độ đã muốn chấp nhận lại còn tỏ vẻ không cần kia của ông ta, thật sự là quá khác thường.
Nếu như chính ông ta cũng đã nói là chỉ cần Lâm Manh Manh đưa cho ông ta một vài trăm tệ là được rồi, vậy thì vì sao còn bảo cô ta thanh toán qua điện thoại di động nữa chứ?
Ông cụ già bán hàng đưa mã QR thu tiền đến trước mặt của Lâm Manh Manh, giờ khắc này, Lâm Manh Manh thật sự đã rơi vào do dự.
Cô ta đang không ngừng xoắn xuýt, không biết là rốt cuộc nên đưa cho ông ta bao nhiêu tiền mới được. Lâm Manh Manh muốn cống hiến lòng yêu thương cho con người thì đúng là không sai, nhưng mà cô ta cũng không nỡ bỏ ra đến vài nghìn tệ chỉ vì để thỏa mãn cho đơn hàng yêu thương đồng loại này.
"Ông ơi, 1000 tệ thì có được hay không?” Lâm Manh Manh nói: “Cháu chỉ còn số tiền này nữa thôi.”
“1000 tệ?” Đầu tiên, ông cụ già bán hàng nhíu mày lại, sau đó mới híp mí mắt cười nói: “Có thể, 1000 tệ là nhiều lắm rồi, cô gái trẻ, cháu thật là hiền lành, chắc chắn cháu sẽ là một người có phúc”
Lâm Manh Manh nghe xong lời khen ngợi của ông cụ già kia thì trong lòng ngay lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ và đắc ý.
Đối với lần này, Triệu Phong không hề có ý định ngăn cản, bởi vì anh đã nhìn qua chiếc âu cháo bằng gốm kia rồi, đó đích