Lâm Nhược Nhược thật sự chịu phục cô em gái này của chính mình, sao mà lại có thể không có khí phách đến như vậy chứ.
“Manh Manh, em đừng có mà làm loạn thêm nữa, anh ấy sẽ tự biết cách giải quyết chuyện này, hơn nữa cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho chúng ta!”
Lâm Nhược Nhược vô cùng tin chắc vào một điều rằng Triệu Phong có năng lực bảo vệ được cô ấy.
Cô ấy đã từng được tận mắt chứng kiến, Triệu Phong thật sự là rất có bản lĩnh..
Hơn nữa, Lâm Nhược Nhược cảm thấy, cứ coi như là anh không có năng lực đi chăng nữa thì cũng không thể nào cứ ngậm bồ hòn làm ngọt, khoanh tay mà chịu trói như như vậy được.
Nếu như mà tạo thành thứ thói quen quỳ trên mặt đất rồi, vậy sau này khi muốn bò dậy thêm một lần nữa thì sẽ rất khó khăn.
“Chỉ dựa vào một mình anh ta thôi hay sao? Phải giải quyết như thế nào đây? Anh ta lấy cái gì ra để mà bảo vệ chúng ta? Chỉ dựa vào cái miệng kia của anh ta thôi hay sao?”
Trong lòng Lâm Manh Manh vừa cảm thấy sợ hãi, lo lắng, vừa tức giận đến mức khó mà khống chế lại được.
Lâm Manh Manh cảm thấy mình vô cùng bị thảm, tại sao cô ta lại quen biết với Triệu Phong này chứ, xem ra buổi tối ngày hôm nay cô ta sẽ không tránh được việc da thịt phải chịu đau khổ rồi, thậm chí...
Sau khi Lâm Manh Manh nhìn thấy được cặp mắt tràn đầy vẻ háo sắc của Ngưu Đại Hanh thì cô ta lại càng bị dọa cho sợ hãi thêm, hai chân cũng theo bản năng run rẩy lên, rồi lùi về sau một bước.
“Hai cô gái này không tệ, hai người là sinh đôi
sao?”
Ngưu Đại Hành đột nhiên nổi lên lòng háo sắc, trên mặt lộ ra một nụ cười bỉ ổi và thô tục.
Ngay tại lúc này, có một tên thanh niên dẫn theo chín tên trai trẻ có độ tuổi tương đương nhau, khí thế hung hăng mà chạy về phía của Triệu Phong bên này.
Ngưu Đại Hanh thấy vậy thì cười ra thành tiếng: “Ha ha, Đại Hải tới rồi, Triệu Phong, mày xong đời rồi!”
Vừa nói xong, Ngưu Đại Hành cũng ung dung mà rít một hơi xì gà dài, sau đó lại phách lối mà thở ra một lớp khói mù nồng nặc.
Lúc này Lâm Manh Manh đã cảm thấy căng thẳng đến mức như sắp chết, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp chỉ còn thừa lại vẻ ảm đạm, hai chân cũng không ngừng run rẩy.
Song, sau khi mà mười người đàn ông kia tiến đến gần, đợi đến lúc Ngưu Đại Hanh nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người cầm đầu thì chỉ trong nháy mắt, ông ta lại nhíu mày một cái.
"Con mẹ nó! Tại sao lại là cậu, anh của cậu đâu?” Mí mắt của Ngưu Đại Hành cụp xuống theo phản xạ có điều kiện, để lộ ra dáng vẻ không vui.
Thì ra người cầm đầu kia không phải là cái tên Tôn Đại Hải mà Ngưu Đại Hanh nhắc tới trước đó, mà lại là em trai của Tôn Đại Hải, Tôn Tiểu Hải. Đại Hải và Tiểu Hải là hai anh em ruột, vóc dáng của hai người vô cùng giống nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là trên má phải của Tôn Đại Hải có một nốt ruồi màu đen rất lớn.
So với sự ranh mãnh, quyết liệt, cùng với tên tuổi vang xa của anh trai mình, thì Tôn Tiểu Hải phải kém hơn một nửa.
“Tổng giám đốc Ngưu, tạm thời, anh trai của tôi đã bị chủ La kéo đi làm việc rồi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết đị” Tôn Tiểu Hải vừa nói vừa vỗ ngực bảo đảm với Ngưu Đại Hanh..
“Câu?” Từ biểu hiện của Ngưu Đại Hành có thể thấy được, rất rõ ràng là ông ta có chút thất vọng.
“Tổng giám đốc Ngưu, ông cứ yên tâm đi, việc dạy dỗ cái tên nhóc còn này thì tôi dư sức, hơn nữa tôi cũng đã dẫn theo chín người anh em tới nơi này rồi, mà cứ coi như là chỉ có một mình tôi ra tay đi nữa thì trên cơ bản, một mình cái tên nhóc con này thôi còn không đủ để cho tôi đánh nữa đấy” Tôn Tiểu Hải tràn đầy tự tin nói.
Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
Sau khi Ngưu Đại Hành ngẫm nghĩ lại những lời nói vừa rồi của Tồn Tiểu Hải thì cũng cảm thấy rằng điều mà anh ta nói cũng không có gì không đúng, dẫu sao thì anh ta vẫn còn dẫn theo cả chín tên lâu la tới nữa, chỉ đối phó với một mình Triệu Phong thì đúng là còn dư sức.
Càng huống chi, mặc dù đúng là cả ngày dài Tôn Tiểu Hải cũng chỉ biết ra ngoài nhảy nhót ở các địa điểm công cộng như trên mấy con phố đi bộ, sau đó quay lại thành các video ngắn rồi đăng lên mạng xã hội, nhưng mà nhìn tổng thể thì cái dáng vẻ lưu manh, côn đồ này của anh ta so ra thì vẫn còn ác liệt hơn Triệu Phong một chút.
Ngay sau đó, Ngưu Đại Hành đưa tay chỉ lên ngực của Tôn Tiểu Hải: “Giao cho cậu đấy, đừng có mà làm hỏng chuyện đấy, dùng sức làm nhục thằng nhóc con này cho tôi, để cho cậu ta biết được kết quả khi trêu chọc vào nhà họ Ngưu của tôi là cái gì. Tôi chờ cậu ở Quán trà trước mặt, sau khi làm xong chuyện thì đến đó tìm tôi”. Sau khi quăng những lời này ra xong thì Ngưu Đại Hanh lại tiếp tục rít điếu xì gà trong tay, rồi nghênh ngang mà rời đi.
Ngưu Đại Hanh chỉ mới vừa quay lưng đi, Tôn Tiểu Hải cũng đã ngay lập tức dùng ánh mắt để ra hiệu cho bọn đàn em, sau đó chín tên côn đồ trẻ kia nhanh chóng lao đến bao vây xung quanh Triệu Phong.
Lâm Manh Manh chính mắt nhìn thấy được một màn này, cả người cô ta không kiềm chế được mà phát run lên, trong lòng không ngừng nơm nớp lo sợ, chỉ còn thiếu điều tê liệt đến mức ngồi sụp xuống nền đất nữa mà thôi.
Còn Lâm Nhược Nhược thì rõ ràng là bình tĩnh hơn Lâm Manh Manh rất nhiều, cô ấy bước đến gần Triệu Phong, trong ánh mắt mang theo một tia quật cường và bất khuất.
Lâm Nhược Nhược đã hạ quyết tâm, lỡ như Triệu Phong thật sự không thể đấu lại đám côn đồ này, cô ấy sẽ nhào về phía trước để mà ngăn dao, cản gậy cho Triệu Phong, chịu đánh thay cho Triệu Phong.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đang vây xem đều chỉ bày ra thái độ hờ hững, chăm chú mà nhìn hết thảy những thứ đang xảy ra trước mắt.
Bởi vì bọn họ đều sợ hãi trước thực lực của Ngưu Đại Hành, vì vậy không có ai dám báo Cảnh sát, cũng càng không có ai dám ra tay để giúp đỡ cho Triệu Phong.
Dĩ nhiên thậm chí còn có những người có thái độ đối nhân xử thế rất quá đáng, vậy mà lại ôm theo thái độ ngồi xem kịch vui, còn bàn luận xem đến cuối cùng, kết quả của Triệu Phong sẽ thê thảm đến nhường nào.
“Thằng ranh con, trêu chọc phải nhà họ Ngưu coi như là do mày xui xẻo, tạo cho mày hai con đường để lựa chọn, hoặc là quỳ xuống tắm trong nước tiểu