Triệu Phong tức giận nói:
“Anh nói tôi có thái độ với anh sao? Tôi cần gì phải xem sắc mặt của anh thế nào mà bày tỏ thái độ?"
Tống Nghiên chỉ là cậu ấm thứ hai của Vân Thành, chẳng lẽ bản thân anh ta lại có thể lấn át được cậu ấm của Hoa Hạ được sao? Sau khi thấy sự tức giận của Triệu Phong, sắc mặt của Tống Nghiễn trở nên hết sức khó coi.
“Hôm nay cậu đến đây để cố tình gây sự sao? Nếu tới đây để chúc mừng sinh nhật tôi, vậy thì cậu nên thể hiện thành ý của mình đi, nhưng cậu lại cố ý mang theo ba cây cỏ đuôi chó đến để gây chuyện với tôi thì ý cậu là sao?” Sắc mặt của Tống Nghiễn vô cùng nghiêm túc, anh ta lạnh lùng hỏi.
"Anh chớ tự dát vàng lá lên mặt mình, anh cũng xứng đáng để cho tôi tới dự cái sinh nhật nho nhỏ của anh ư? Đừng có mà vào rừng mơ bắt con tưởng bở, đừng có mơ mộng hão huyền giữa trưa nắng thế chứ?" Triệu Phong mặt đối mặt với Tống Nghiễn mà mạnh mẽ trả lời lại.
Sắc mặt của Tống Nghiễn đanh lại một cách âm trầm, biểu hiện khá là kinh ngạc.
Anh ta không nghĩ tới rằng hôm nay Triệu Phong lại mạnh mẽ đến như thế.
Chẳng lẽ với thân phận cậu ẩm thứ hai của Vân Thành lại không thể tạo ra được một chút áp lực với Triệu Phong hay sao?
“Đừng tưởng rằng có Trịnh Văn Kiệt đứng sau che chở bảo vệ cậu thì cậu liền có thể muốn làm gì được lấy, hộ mây gọi gió, tuy Văn Kiệt mạnh mẽ giàu có, thể lực chính trị to lớn đi chăng nữa thì cũng chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào đối với cậu cả, anh ta là cậu ấm nhà họ Trịnh của Giang Nam, còn cậu nhìn lại bản thân mình xem, cậu chỉ là một thằng tài xế bé nhỏ của nhà họ Tống mà thôi!”
Tống Nghiên cho rằng Triệu Phong đang lợi dụng mối quan hệ với Trịnh Văn Kiệt nên mới dám to mồm như vậy.
"Anh chỉ là một thằng bại tướng dưới tay tôi thì đừng nên nhiều chuyện như vậy” Triệu Phong lạnh lùng trả lời lại.
Anh không mượn thể lực của Trịnh Văn Kiệt, cũng không cần phải hạ mình đi vay mượn, xin xỏ người khác rủ lòng thương cảm cả.
Giờ phút này, sắc mặt của Tống Nghiễn vô cùng khó coi.
Ngày hôm đó quả thật anh ta đã thua thảm hại, hơn nữa anh ta và Trịnh Văn Kiệt hợp lực lại cũng thể gây tổn thương cho Triệu Phong, ngược lại còn bị Triệu Phong đánh bại.
Đây chính là một nỗi sỉ nhục lớn đối với anh ta.
“Đúng là miệng cho không thể mọc được ngà voi!” Tống Nghiễn đang muốn quay lưng để đi vào thì Triệu Phong nói:
“Tôi đến đây thật ra không phải là vì đến để dự sinh nhật của anh. Anh không có tầm quan trọng lớn đến vậy. Tôi đến đây là vì em gái Tống Từ của anh nói với tôi rằng ông Tống đã già và bị ốm đau bệnh tật cho nên tôi mới thu dọn đồ nghề tới đây là để chữa bệnh”
Triệu Phong trịnh trọng tuyên bố.
Đến lúc này, Triệu Phong cũng đã đoán được là do Tống Từ đã nói dối ông nội mắc bệnh mắt để lừa
mình tới gặp mặt tại bữa tiệc sinh nhật của Tống Nghiễn.
Mà Tống Từ cũng vội vàng giải thích với anh trai, cô nói: “Đúng đó, anh à, Triệu Phong nói thật, là do em muốn Triệu Phong đến dự tiệc sinh nhật của anh để gặp gỡ, trò chuyện, tuy nhiên anh ấy lại từ chối lời mời đó, không muốn đến đây nên em mới... hu hu..”
Anh ta không muốn đến đây? Còn thẳng thắn từ chối lời mời của Tống Từ?
Sau khi nghe Tống Từ giải thích, Tống Nghiễn lại càng bất bình hơn.
Phải biết rằng có rất nhiều người muốn tới dự sinh nhật của anh ta nhưng đều bị từ chối vì thân phận của họ thấp kém, không phù hợp với không khí trang trọng lịch sự của nơi này.
Lần này, Tống Nghiễn đã có một số nghi ngờ về hành vi của Triệu Phong.
“Tống Từ à, em làm sao lại có những hành động ngu ngốc thế hả? Ông nội còn rất khỏe mạnh và cường tráng, làm sao mà có thể bị bệnh được, lần sau em không được làm những việc nhảm nhí như thế này nữa!” Tống Nghiễn với giọng điệu trách mắng.
“Em biết rồi, thật ra em chỉ muốn anh ấy đến đây dự sinh nhật chung vui với anh, rồi muốn nhờ anh ấy khám xem mắt của anh bị làm sao, có thể chữa được cho anh hay không?” Tống Từ nhỏ nhẹ nói.
Thì ra người bị mắc bệnh không phải là Tống Trí Viễn, mà người mắc bệnh về mắt lại là Tống Nghiễn. Bởi vì khi Tống Nghiễn ở nước ngoài thực hiện nhiệm vụ đã vô tình bị thương ở mắt, sau đó bị nhiễm trùng trong thời gian dài, lại không được chữa trị kịp thời nên mắt đó đã bị tật và để lại di chứng nặng nề cho cả thể xác lẫn tinh thần anh ta. Mỗi khi đến mùa thu thì bệnh về mắt của anh ta lại tái phát với các triệu chứng như sưng tấy, đỏ, đau ở khóe mắt, mắt đỏ sưng, tuyến lệ không hoạt động dẫn tới khô mắt, thậm chí là bị mờ mắt không thể thấy được cảnh vật xung quanh, không thể mở được đôi mắt một cách bình thường.
“Em không phải lo cho anh, mắt của anh không bị làm sao cả, anh không cần cậu ta chữa mắt cho mình” Tống Nghiễn tức giận, trực tiếp nói ra quan điểm của mình.
"Anh nói gì lạ vậy, em rất tin tưởng vào khả năng chữa bệnh của Triệu Phong, anh ấy sẽ sớm chữa khỏi mắt cho em một cách nhanh chóng mà”
Tống Từ muốn để cho Triệu Phong chữa mắt cho Tống Nghiễn, mặt khác lại muốn cho mối quan hệ giữa hai người trở lên tốt đẹp hơn. Tuy nhiên cô cũng biết rằng anh trai của mình là một người cao ngạo, mắt để trên đầu nên rất khó để xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.
"Anh không cần cậu ta tới chữa cho anh, có chết anh cũng không thèm nhờ tới cậu ta, hơn nữa cậu ta cũng không có khả năng chữa cho anh” Tống Nghiễn bực bội nói với em mình.
Thật ra thì Tống Nghiên cũng biết bệnh tình của mình ra sao, rất khó chữa trị tận gốc, trước đó anh ta cũng đã chữa trị rất nhiều lần rồi, dùng cả thuốc bắc lẫn thuốc Tây y, cả những phương pháp chữa trị dân gian nhưng đều không thể trị được tận gốc. Gốc rễ không trị được nên bệnh không thể khỏi hẳn, cứ đến mùa thu lại tái phát, bệnh ngày càng nặng hơn. Nên anh ta cũng dần từ bỏ ý định