"Anh nói tôi?" Lúc này, người phụ nữ váy lam mới đứng lại.
"Chính là cô!" Triệu Phong lạnh giọng nói: "Cô đã hắt rượu đỏ lên váy trắng của bạn gái tôi, ngay cả câu xin lỗi cũng không nói đã bỏ đi là sao?!".
Người phụ nữ váy lam nghe được câu này, nhướng mày, cao ngạo nói: "Đổ thì cũng đổ rồi, còn có thể làm gì được nữa, tôi đang có việc gấp.
"Tôi không quan tâm cô có việc gấp gì, lập tức xin lỗi cô ấy!" Triệu Phong thật sự tức giận.
Tối nay Lâm Nhược Nhược mặc một chiếc váy màu trắng, xinh đẹp như tiên. Nhưng bây giờ đã bị rượu đỏ hắt lên, vết rượu đỏ này còn hắt vào cả quần trång.
Nếu như không may hắt rượu đỏ lên, thì chỉ cần thành khẩn xin lỗi, Triệu Phong sẽ không truy cứu.
Nhưng thái độ của người phụ nữ váy lam này lại làm cho anh cực kỳ phản cảm, đến nỗi là phát cáu!
"Anh có biết bây giờ tôi đang vội đi làm việc gì không? Làm trậm chễ buổi trao đổi của thiên kim nhà họ Tề và thương nhân nước ngoài, anh có gánh vác được trách nhiệm không hả?"
Thì ra, người phụ nữ váy lam này là phiên dịch của Tề Như Tuyết.
Tiệc rượu tối nay có vài thương nhân nước ngoài tới. Mặc dù tiếng anh của Tề Như Tuyết cũng khá tốt, nhưng chỉ giỏi nghe chứ không giỏi nói. Cho nên cô ta dẫn phiên dịch tới.
Lúc trước Tế Như Tuyết đi đường ra gió lướt gió lướt qua, người phụ nữ váy lam đuổi theo sau. Cho nên mới làm thành một màn vừa rồi.
"Tôi mặc kệ chuyện của cô quan trọng như nào, cô đã làm bẩn váy của bạn gái tôi thì nhất định phải xin lỗi với thái độ thành khẩn!"
Triệu Phong nghiêm túc tuyên bố.
"Không phải chỉ là một cái váy thôi sao, lát nữa tôi đền cho anh là được chứ gì. Thôi bỏ đi bỏ đi, tối nay đền cho anh luôn. Cho anh 500 tệ ".
Người phụ nữ váy lam móc ví ra, lấy ra mấy tờ tiền, sau đó quơ quơ trước mặt Triệu Phong.
"Này! 500 tệ! Đủ để mua váy cho bạn gái anh rồi chứ!"
Người phiên dịch của Tề Như Tuyết nghĩ Triệu Phong và Lâm Nhược Nhược thấp kém quá rồi đấy. Cô ra thật tưởng là mình làm phiên dịch cho Tề Như Tuyết thì tài trí hơn người sao?
"Chiếc váy này có giá 100 nghìn tệ!" Giọng nói của Triệu Phong kinh người.
Một chiếc váy những 100 nghìn tệ, thật quá xa xỉ.
Nhưng mà Triệu Phong cũng không nói phét, chiếc váy trắng mà Lâm Nhược Nhược đang mặc này đúng là 100 nghìn tệ. Chẳng qua Lâm Nhược Nhược không biết mà thôi.
Bởi vì thời gian khá gấp gáp nên anh mới tìm nhà thiết kế nổi tiếng ở Vân Thành thiết kế chiếc váy này. Nếu không thể nào cũng phải lên đến cả triệu tệ đấy chứ.
"Đùa gì chứ, chiếc váy này 100 nghìn tệ? Anh muốn lừa tôi à?" Người phụ nữ váy lam chất vấn.
Đối mặt với một người phụ nữ không có kiến thức còn hung hăng dọa người, tất nhiên là Triệu Phong sẽ không khách khí.
"Xem ra là cô không đền nổi. Thế thì quỳ xuống trước bạn gái tôi đi!" Triệu Phong trầm giọng nói.
"Tôi đã nói với anh, tôi là người của nhà Tề, thế mà anh còn dám tranh cãi với tôi đúng không?!" Người phụ nữ váy lam, vênh váo hống hách trả lời.
"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cô chẳng qua là phiên dịch của Tề Như Tuyết mà thôi. Ngay cả Tề Như Tuyết tôi còn dám đánh, huống chi là một con chó như cô!" Trong đôi mắt của Triệu Phong đã lấp đầy sát khí.
Người phụ nữ váy lam đó nghe đến câu này, tức đến mỗi môi run cầm cập.
"Anh cứ đợi đấy, đợi tôi quay lại tôi nhất định sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi!"
Nhưng mà, Triệu Phong sẽ không cho cô ta có cơ hội rời đi.
Nếu người phụ nữ này đã không xin lỗi, thể thì chỉ có thể đích thân động thủ thôi.
"Qùy xuống!" Bốp!
Triệu Phong ra tay, thoáng cái đã ấn được người phụ nữ váy lam ở trên đất.
Hai đầu gối của người phụ nữ váy cam bị buộc phải quỳ xuống.
Còn cô ta, bị hai cánh tay mạnh mẽ của Triệu Phong ấn chặt, không giấy được.
"Xin lỗi bạn gái tôi!" Triệu Phong khẽ quát một tiếng.
"Anh xong đời rồi! Đắc tội tôi, cô chủ nhà họ Tề sẽ không tha cho anh! Hơn nữa anh còn làm chậm trễ buổi nói chuyện giữa cô chủ Tề và thương nhân người nước ngoài, nhất định nhà họ Tề sẽ nghiêm trị anh!"
Đã tới lúc này rồi mà người phụ nữ váy lam vẫn đang kêu gào, không hề có ý ăn năn. Ác ọc ạc...
Triệu Phong tiện thể mở một chai rượu, hắt lên người phụ nữ váy lam.
Rượu đỏ, nhuộm một mảng lớn ở chiếc váy lam. Nhưng cũng chỉ hiện ra màu nước tương, so với màu đỏ chướng mắt trên váy trắng của Lâm Nhược Nhược thì không đánh vào thị giác lắm.
Nhưng mà, người phụ nữ váy lam lại bùng nổ. "Mẹ nó! Anh là thằng khốn! Đây là chiếc váy mà tôi mua mất 10 nghìn tệ, hàng hiệu đó anh co hiểu không hả! Anh tiêu đời rồi, anh không đền