Kỳ Trân Các ở Giang Nam, do Thôi Lão Qủy, thầy dạy Triệu Phong giám định đồ cổ mở ra.
Từ trước tới nay là hoa mai mắt sáng trong giới đồ cổ, là người giám định phân biệt thật giả cho người khác, uy tín trong giới.
Triệu Phong rất hiểu con người và tính cách của thầy mình, ông tuyệt đối sẽ không đập bảng hiệu hiệu của chính mình.
Huống hồ nhà họ Triệu còn hợp tác buôn bán với Kỳ Trân Các, cho dù người của Kỳ Trân Các giở thủ đoạn đen tối thì nhà họ Triệu cũng tuyệt đối không cho phép!
Cho nên, chuyện này liền trở nên kỳ lạ.
Rõ ràng là một cái đồ dởm, sao có thể có giấy chứng nhận của Kỳ Trân Các được?
"Lấy giấy chứng nhận ra đây, tôi nhìn kỹ xem" Triệu Phong nói với Lâm Manh Manh.
"Cho anh sáng mắt ra!" Lâm Manh Manh tính sẵn trong lòng nói: "Tôi đúng là muốn xem xem, là Kỳ Trân Các uy tín hay anh uy tín!".
Triệu Phong cầm lấy giấy giám định nhìn chữ viết trên đó.
Vì để tránh làm giả, Kỳ Trân Các sẽ dùng chữ viết tay. Hơn nữa đều sẽ là anh cả của anh tới viết.
Triệu Phong biết nét chữ của anh cả, mà trên mặt giấy chứng nhận giám định này đúng là chữ viết của anh cá.
"Sao có thể thế này!" Triệu Phong kinh ngạc.
Dù là anh cả, nhưng anh cả đã hơn năm mươi tuổi, Triệu Phong cũng rất rõ con người của anh cả. Khả năng giúp người khác làm giả không lớn.
"Thế nào, trợn tròn mắt rồi đúng không. Kỳ Trân Các mới uy tín, lời của các anh không đáng tin. Cùng lắm cũng chỉ là đọc nhiều sách hơn người bình thường mà thôi, còn nghĩ mình là chuyên gia thật đấy à?!" Lâm Manh Manh vòng tay trước ngực, đắc ý cười lạnh.
"Tôi nói là đồ dởm thì chắc chắn là đồ dởm!" Loảng xoảng!
Triệu Phong trực tiếp cầm một cái búa nhỏ, nâng tay đập xuống. Chiếc bình sứ Thanh Hoa nhà Nguyên có hình Lữ Tổ chém yêu nỡ vát, chia năm xẻ bảy.
Thấy một màn này, Lâm Manh Manh tức điện luôn tại chỗ.
"Anh làm gì vậy? Anh quá đáng quá rồi đấy! Anh đền bảo bối Thanh Hoa nhà Nguyên cho tôi!"
Lâm Manh Manh tức giận gào lên, như một con chó điên. "Tiêu diệt đồ dởm bảo vệ đồ thật, đồ dởm nên đập, về sau đỡ gây họa cho người khác!"
Triệu Phong nói xong, chỉ chỉ mảnh vỡ của chiếc bình Thanh Hoa, nói: "Chỉ cần không mù là có thể nhìn ra sự khác biệt. Sau khi đồ dởm này bị đập vỡ, những chỗ sai sót nhìn ra không sót một cái gì. Thân bình và đáy bình có dấu vết bị dính"
"Nào có! Anh lừa người!" Lâm Manh Manh không phục.
"Nếu cô cầm cái búa đập vào một đồ sứ hoàn chỉnh, làm vỡ đến mức độ nặng thì thân bình và đáy bình sẽ không dễ bị tách rời. Cô lại nhìn chiếc bình này đi, sau khi thân bình và đáy bình chịu lực đã tróc ra, rõ ràng là giai đoạn sau dính lên mà thành." Triệu Phong liệt kê chứng cử.
"Đây là thủ thuật che mắt của anh!" Lâm Manh Manh vẫn không tin, không ngừng bác bỏ.
Thực ra cũng không phải cô ta không tin, chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi.
Dù sao đã mạo hiểm sẽ chịu trách nhiệm với chị mình, nếu thừa nhận là đồ dởm, tình cảnh của mình sẽ rất khó xử.
"Ngu xuẩn! Chết không thừa nhận!" ánh mắt Triệu Phong như lưỡi dao sắc bén.
Nếu Lâm Manh Manh tiêu tiền của cô ta, chắc chắn anh sẽ không nói nhiều một câu. Nhưng vấn đề là Lâm Manh Manh lại lén dùng tiền của Lâm Nhược Nhược.
Mặc kệ Lâm Manh Manh có thừa nhận hay không, chiếc bình Thanh Hạo vẽ Lữ Tổ chém yêu đó đúng là đồ dởm. Đây là sự thật không thể bàn cãi.
Còn về tờ giấy chứng nhận của Kỳ Trân Các rốt cuộc chuyện là như nào thì sau cuộc họp thường niên của tập đoàn Phi Vũ, Triệu Phong sẽ đích thân nói chuyện với Kỳ Trân Các.
Đây không chỉ là chuyện uy tín của thầy anh, nó còn liên quan đến hình ảnh doanh nghiệp nhà họ Triệu.
Lâm Manh Manh vẫn đang cứng rắn chống đỡ, nhưng chiếc bình thanh hoa đó là đồ dởm là kết cục đã định.
Nếu nói trong lòng Lâm Manh Manh không hổ thẹn là không thể nào. 1 triệu tệ đó! Chị cô phải làm việc mười năm mới kiếm đủ số tiền kia!
Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
Cử thể bị cô tiêu xài hoang phí. Trong lòng cô đĩa đầy tự trách và áy náy.
Còn Triệu Phong chắc chắn sẽ không thương hại. Anh muốn để Lâm Manh Manh tự tỉnh lại. Hơn nữa anh cũng không để Lâm Nhược Nhược lo, mà để Lâm Manh Manh tự mình gánh vác..
Còn về việc tiêu xài hết 1 triệu tệ, Triệu Phong nhất định sẽ đòi về, còn làm cho biết Sứ Cổ đóng cửa.
Nhưng mà, nhất định phải để Lâm Manh Manh phải tự thấy hổ thẹn.
Sau khi Hội Thưởng Trần kết thúc, Lâm Manh Manh vẫn đứng nguyên tại chỗ ngẩn người. Cô hơi vô lực thừa nhận những chuyện này. Tiền đã tiêu hết rồi, tình cảm chị em cũng bị ảnh