“Anh! Anh! Anh!”
Lâm Manh Manh tuyệt đối không ngờ ván bài lật ngửa của cô ta vậy mà vô dụng, Đổng Hạo Nhiên vẫn không để cô ta vào mắt.
Điều này khiến Lâm Manh Manh vừa khiếp sợ vừa hoài nghi.
Lẽ nào vợ tương lai của ông chủ tập đoàn Phi Vũ vẫn không trấn giữ được Đồng Hạo Nhiên anh sao?
“Lâm Manh Manh, cô đừng cho rằng cô quan trọng, vòng ngọc trên tay cô bao gồm chức vị và tiền lương bây giờ đều là anh ta đưa cho cô, thực ra mà. nói thì cô có tư cách gì để anh ta tặng cho cô? Đó là bởi vì cô dính ánh sáng của người nào đó thôi.”
Bây giờ Đồng Hạo Nhiên không hề nể mặt Lâm Manh Manh chút nào, có Triệu Phong bày mưu, Đổng Hạo Nhiên không hề lo lắng chút nào.
Nhưng mà Lâm Manh Manh lại hiểu lầm, cô ta cho rằng Đồng Hạo Nhiên và cô ta nói đến cùng một người.
Thực ra ông chủ mà Đồng Hạo Nhiên nói là Triệu Phong, mà Lâm Manh Manh lại cho rằng là Phong Lăng.
“Tại sao tôi không có tư cách, anh ta yêu tôi, chiều tôi, tôi khiến anh ta thích, đây chính là vốn. Anh cứ chờ xem, đêm nay hai chúng tôi liền công khai” Lâm Manh Manh tức giận bất bình nói: “Tôi không chỉ có tư cách đòi vòng tay của anh ta, còn có tư cách đòi phòng của anh ta, anh ta đưa tôi biệt thự khu nhà Thế Kỷ Hào Đình, mỗi một người các người cứ mơ ước đi”
“Lâm Manh Manh, tôi mặc kệ cô bị điên cái gì, đêm nay cô tốt nhất im lặng một chút, tầm quan trọng của cuộc họp hằng năm không cần tôi nói nhiều, nếu như cô dám làm náo loạn trong cuộc họp hằng năm thì tôi dám bảo đảm cô sẽ rất thảm!”
Đồng Hạo Nhiên cảnh cáo Lâm Manh Manh, anh ta hy vọng Lâm Manh Manh tự mình biết mình.
“Anh chờ đó, sau này anh sẽ cầu xin tôi” Lâm Manh Manh vẫn làm càn.
“Không biết tốt xấu, thức thời thì nhanh chóng rời khỏi, còn có đường lui. Nếu cô cứ khư khư cố chấp khiến ông chủ tức giận thì cô xong đời” Đồng Hạo Nhiên lần nữa cảnh cáo.
Mới vừa nói câu này xong thì Đổng Hạo Nhiên đã bị những đồng nghiệp khác gọi đi nói chuyện phiếm.
Đồng Hạo Nhiên cho rằng Lâm Manh Manh sẽ biết điều rời khỏi.
Mà khi Đồng Hạo Nhiên đi rồi, Lâm Manh Manh vẫn chưa đi.
Nhưng không ngờ Lâm Manh Manh bị Phong Lăng tẩy não quá sâu, thậm chí Lâm Manh Manh cũng không biết “hồng nhan tri kỷ” của cô ta rốt cuộc lớn lên thể nào, cứ tin tưởng phục tùng.
"Anh ấy sẽ không thể đâu, anh ấy vô cùng dịu dàng với tôi, vì sao lại nhẫn tâm nổi nóng với tôi.” Lâm Manh Manh vênh mặt, vô cùng có lòng tin nói.
Rốt cuộc chịu đựng đến khi tất cả tiết mục trong cuộc họp hằng năm kết thúc, đón lấy chính là thời khắc các vị lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đang cùng uống rượu trò chuyện và ăn mừng.
Triệu Phong không muốn khiến cho bầu không khí cuộc họp hằng năm quả nghiêm túc, bởi vậy đều bàn luận mọi chuyện trên bàn rượu.
Sau khi xem xong tất cả tiết mục giải trí thì phải nhanh chóng tiến vào đề tài chính.
Tiệc rượu đêm nay mới là quan trọng nhất.
“Có thể bắt đầu rồi, đi tới phòng khách Long Đình tầng cao nhất, có thứ tự vào chỗ”
Khách sạn Hải Thượng Hoa Viên, phòng khách sang trọng nhất tên là Long Đình. Xưa nay không mở cho người ngoài, chỉ để cho cá nhân dừng.
Mỗi khi Triệu Phong vừa mở miệng, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn xung quanh, từng người một giữ im lặng, kiên trì mà cẩn thận nghiêng tại lắng nghe.
Tuy rằng Triệu Phong đã nói các vị đi tới phòng khách Long Đình có thứ tự vào chỗ, nhưng ông chủ tập đoàn không ở phía trước, bọn họ bất kể là ai cũng không dám đi phía trước.
“Còn lo lắng làm gì, đi thôi” Triệu Phong nhàn nhạt liếc những lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn một chút.
“Mời cậu Phong đi trước, nếu như cậu Phong không đi phía trước thì chúng tôi không dám đi” Có một người nói.
Ý của người này cũng là ý của những người khác.
Đầu rồng không đi, thân rồng và đuôi rồng sao có thể đi trước đầu đây. Bình thường không nhiều phép tắt như vậy, nhưng đêm nay họp hằng năm, các vị lãnh đạo cấp cao tập đoàn đều thận trọng từ lời nói đến hành động.
“Thật phiền”
Triệu Phong khẽ híp mắt, đôi mắt như mắt phượng, vô cùng rạng rỡ.
“Đi theo tôi”
Triệu Phong bước một bước dài, dáng đi như rồng như hổ, mỗi một bước đầu khí thế mạnh mẽ.
Lúc này Lâm Manh Manh nhìn thấy Triệu Phong đang đi về phía phòng khách Long Đình, vẻ mặt đầy hoài nghi.