Nếu như Lâm Manh Manh không làm gì thì cô ta sẽ là cô em vợ của Triệu Thiên Ức.
Chẳng lẽ Triệu Thiên Ức sẽ bạc đãi cô em vợ của mình sao? Đến lúc đó vẫn có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý như cũ.
Đừng nói là biệt thự Hào Đình Thế Kỷ cho dù là dinh thự cấp cao của Giang Nam và Bắc Kinh thể nào cũng sẽ có phần của cô ta.
Thế nhưng Lâm Manh Manh có lòng tham không đáy lại không nhìn trúng Triệu Phong có xuất thân bình thường mà một lòng muốn đổi anh rể có thực lực siêu mạnh, vì vậy nên xem thường Triệu Phong làm lái xe.
Cô ta thà rằng tin tưởng một người ở trên mạng chưa từng gặp mặt chứ không chịu tin tưởng người anh rể Triệu Phong, nói trắng ra là kẻ quá nịnh bợ.
Nếu như cô ta vững vàng không đi tìm đường chết thì cô ta có thể thuận lý thành chương trở thành cô em vợ của Triệu Phong.
Trên đời này không có bán thuốc hối hận, cho dù bây giờ Lâm Manh Manh hối hận phát điện thì cũng không có cách nào thay đổi được sự thật.
Bich!
Lâm Manh Manh quỳ hai đầu gối xuống đất, cô ta đang mặc một chiếc váy ngắn nên khi quỳ xuống đã làm trầy xước đầu gối của cô ta.
Lúc này cô ta làm gì có thời gian nghĩ tới đầu gối, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ đó chính là cầu xin Triệu Phong tha thứ.
“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Cầu xin anh tha thứ cho tôi! Van cầu anh tha thứ cho tôi!”
“Là tôi có mắt không trọng, là do tôi ngu xuẩn! Vô cùng ngu xuẩn!”
“Cậu chủ Phong, nể mặt chị tôi anh tha thứ cho tôi có được không?”
Lâm Manh Manh đau khổ cầu xin bò tới dưới chân Triệu Phong tiếp tục cầu xin tha thứ giống một con chó đang cầu xin thương xót.
“Cút ra!”
Triệu Phong nhấc chân đá Lâm Manh Manh sang một bên.
Bây giờ xin lỗi thì đã muộn rồi!
“Trước khi tìm đường chết thì cô nên cân nhắc hậu quả, đến làm ầm ĩ buổi họp thường niên của tập đoàn tôi thì tuyệt đối không thể tha thứ!”
Lâm Manh Manh là em họ của Lâm Nhược Nhược, chỉ cần cô ta không tìm đường chết thì còn có thể tha thứ. Nhưng cô ta lại kết hợp với Phong Lăng tới làm ầm ĩ trong buổi họp thường niên với ý đồ muốn làm hỏng kiểm tra đánh giá của nhà họ Triệu đối với Triệu Phong.
Cho dù là Lâm Manh Manh bị Phong Lăng tẩy não rồi sai khiến nhưng đây đều không phải là lý do tìm đường chết.
Triệu Phong có nguyên tắc làm việc của bản thân, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Lâm Manh Manh.
Lâm Manh Manh thật sự Sợ hãi, cô ta nhịn đau đứng lên chỉ trích Phong Lăng: “Tất cả đều là tại anh! Đồ khốn nạn, nếu như không phải anh gạt tôi thì tôi cũng sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn này, tất cả đều do anh giở trò quỷ ở sau lưng, anh hại chết tôi rồi!”
Đến lúc này Phong Lăng cũng không còn che giấu nữa, huống hồ anh ta cũng không giấu diếm được, anh ta không ngờ Triệu Phong lại khó đối phó như vậy.
Nhưng anh ta cho rằng bản thân vẫn chưa có thua, chỉ cần anh ta quay video Lâm Manh Manh bôi nhọ Triệu Phong sau đó lấy một đoạn rồi cắt câu lấy nghĩa gửi cho người đứng đầu của nhà họ Triệu thì vẫn có thể đạt được hiệu quả như thường.
“Cô đi đến bước như ngày hôm nay tất cả đều là bởi vì cô quá tham lam, quá hám của. Nếu như cô không tham lam thì làm sao có thể rơi vào cái hố mà tôi đã đào sẵn!” Phong Lăng thừa nhận.
“Không! Anh đùa bỡn tình cảm của tôi! Tôi tưởng rằng anh thật sự yêu tôi cưng chiều tối, không ngờ tất cả đều là âm mưu của anh, anh lợi dụng tôi quả thực là hèn hạ vô sỉ!” Lâm Manh Manh vừa tức vừa nôn nóng điên cuồng gầm rú.
“Đúng vậy, tôi lợi dụng tình cảm của cô nhưng cô chắc chắn là bản thân trong sạch sao? Nếu như đêm nay cô chịu đựng được sự kiểm tra đánh giá của biệt thự Hào Đình Thế Kỷ thì cô có thể rút lui an toàn. Nhưng cô lại thế nào chứ, cô có lòng tham không đáy tham lam muốn có biệt thự nên mới tạo thành kết quả như hiện tại!”
Phong Lăng hoàn toàn không có tình cảm với Lâm Manh Manh, anh ta chỉ muốn thăng chức phát tài lại có dã tâm lớn muốn ngồi lên vị trí ông chủ của tập đoàn Phi Vũ mà thôi.
Sau đó Phong Lăng lập tức xoay chuyển đề tài câu chuyện rồi tiến hành đe dọa dụ dỗ Lâm Manh Manh.
“Nhưng mà chúng ta vẫn chưa thua! Tiếp theo cô chỉ cần làm theo lời tôi nói thì cô vẫn có thể đạt được biệt thự Hào Đình Thế Kỷ như cũ!” Phong Lăng phát ra tiếng gầm