Giống như giới thượng lưu ở Giang Nam, ngoài trừ việc có người nhà của mình hoặc vệ sĩ riêng ở ngoài, họ còn có cả lại lịch khủng cùng cơ nghiệp hàng trăm năm.
Thể lực không ai sánh kịp, chỉ là tự giới thiệu bản thân, thì cũng có thể làm cho đối phương rùng mình sợ hãi.
"Trần Huy, cháu đã nghĩ ra được cách giải quyết này, bây giờ ông cho cháu ba ngày đi tìm công ty Hải Thiên để thử vận may.
Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bỏ đi một số công việc để giải quyết.
Chỉ cần chúng ta không phải rời khỏi Mãn Đường Hà Thú thì chúng ta có thể làm tất cả mọi thứ.
Nói dễ nghe thì bây giờ khu vực lớn đó trị giá 100 triệu tệ, chúng ta không thể để Triệu Phong nhặt nhạnh được gì từ đó" Trần Bình nói với Trần Huy.
"Vâng thưa ông nội! Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để công ty Hải Thiên trở thành người hậu thuẫn tuyệt vời cho nhà họ Trần chúng ta!" Trần Huy vỗ ngực cam đoan với ông nội.
Thực ra việc này cũng không phải khó khăn gì.
Tuy là các gian phòng vẽ và phòng trưng bày của Thi Bất Du để lại không hữu ích cho lắm đối với nhà họ Trần, nhưng đối với công ty Hải Thiên lại khác.
Trước đây người nhà họ Trần bán cá và thuốc chuột, làm ăn lộn xộn, đối với phòng vẽ tranh thì không có ý tưởng để kinh doanh.
Tham gia kinh doanh nghệ thuật thì tối thiểu phải hiểu rõ ngành này, mà nhà họ Trần dường như lại không có tí nền tảng nào.
Tất cả tương phản với công ty Hải Thiên, lĩnh vực nào cũng có ưu thế rất lớn.
Bọn họ không chỉ có chuyên gia chuyên nghiệp, tài chính lẫn tài nguyên, bọn họ còn có nhiều thứ hơn so với nhà họ Trần.
Cứ như vậy, Trần Bình đã yêu cầu cháu trai của mình, Trần Huy, đi nói chuyện với công ty Hải Thiên về cổ phần.
Và ở khu trung tâm thương mại Giang Nam, có một nhà hàng theo phong cách phương Tây ở tầng thứ hai mươi hai.
Cả Triệu Phong và Thị Thanh Thanh đều đã ăn no.
Kỳ thực, Triệu Phong ăn cũng không nhiều, trong lòng anh cảm thấy có chút tự trách, nhìn Thị Thanh Thanh ăn.
Nếu như thời gian trước, anh có thể chủ động liên hệ thầy cùng người nhà của anh, thì có lẽ lúc này Thi Thanh Thanh sẽ không phải gánh chịu những tội ác này.
Tin tức về việc mất tích của thầy dạy Triệu Phong, anh đã cho 9526 để điều tra.
Bất quá, Triệu Phong cảm thấy, tuy là nhà họ Trần đã chiếm nơi ở của thầy Thị Bất Du, nhưng sức mạnh và thủ đoạn của nhà họ Trần không thể đủ để khiến Thi Bất Du mất tích.
Tốt xấu gì đi chăng nữa, Thi Bất Du cũng là họa sĩ hàng đầu của Hoa Hạ, được mệnh danh là Hoa Hạ số một của Hoa Hạ và rất nổi tiếng.
Nhiều năm qua, Thị Bất Du cũng đã tích lũy được không ít những mối quan hệ cho riêng mình, bản thân cũng không thiếu tiền bạc.
Người nhà họ Trần kia muốn hãm hại Thị Bất Du là điều không thể.
Trong số đó, chắc chắn phải có điều gì khác chưa được giải đáp.
Nhìn thấy Thị Thanh Thanh đã ăn gần xong, Triệu Phong quyết định hỏi một chút, có thể Thị Thanh Thanh sẽ biết một chút tin nội bộ.
"Thanh Thanh, có phải thầy Thi Bất Du đã đi đâu đó trước khi mất tích đúng không?" Triệu Phong hỏi.
Ăn xong, đầu tiên Thị Thanh Thanh xoa xoa cái bụng nhỏ, sau đó chớp chớp đôi mắt to tròn, liếc nhìn Triệu Phong.
Tiếp theo, cô ấy cúi đầu xuống, khuôn mặt bụ bẫm tràn đầy sự thất vọng.
"Anh Triệu Phong, em không biết cụ thể.
Hai tháng trước, bố em được một người bạn mới đi dự tiệc ở một thành phố khác, sau đó thì mất tích, sức khỏe của mẹ em lại không được tốt, còn phải lo lắng cho bố em nữa nên cũng không gánh vác được, sau đó cậu em với ông ngoại em bắt đầu chiếm lấy nhà em" Mặc dù đã hai tháng trôi qua, bây giờ Thị Thanh Thanh đang ăn những món ăn ngon nhất, cũng là một bữa cơm hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, ăn no nhất nhưng khi nhớ đến bố, cô ấy vẫn rất đau buồn.
Mấy ngày nay, cô ấy không chỉ trải qua sự hành hạ của nhà họ Trần mà còn bị tổn thương về mặt tâm lý, điều này thực sự quá khó khăn đối với một cô bé mười ba tuổi.
"Thanh Thanh, đừng nghĩ nữa, đi thôi, chúng ta đi mua quần áo mới" Nếu muốn hỏi Thị Thanh Thanh những chuyện đã xảy ra thì không thể quá gấp gáp.
Triệu Phong quyết định đưa Thị Thanh Thanh đi chơi, nghỉ ngơi thật tốt một vài ngày đã, để cho cô ấy buông lỏng một chút.
Bọn họ đang định đi thì bỗng nhiên một cặp đôi tình nhân ở bàn bên cạnh thì thầm điều gì đó ở trong miệng.
"Những người nhặt ve chai đó cuối cùng cũng chịu đi rồi, toàn thân thì bẩn thỉu, thậm chí còn không có quần áo để mặc tử tế, vậy mà cũng tới nhà hàng cơm Tây để mất mặt, xấu hổ".
"Đúng đấy, nhà hàng cơm Tây là nơi dùng cơm của quý tộc, cô gái nhỏ này ăn mặc cũng rách rưới quá rồi! Thật sự ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng ta ma!" Thị Thanh Thanh nghe được cuộc thảo luận của đôi tình nhân ở bàn bên cạnh thì lập tức cúi cái đầu nhỏ xuống, trong nháy mắt viền mắt cũng đỏ bừng.
Khi Triệu Phong chú ý đến cảnh tượng này, trong lòng cũng bùng lên lửa giận.
“Câm miệng!”
Triệu Phong trực tiếp xoay người sang chỗ khác, giận dữ hét vào mặt đôi tình nhân ngồi ở bàn gần đó.
Tâm lý của Thanh Thanh đã chịu tổn thương, anh tuyệt đối không thể để con bé lại chịu thêm kích thích nào nữa.
Hơn nữa anh bỏ tiền tới nhà hàng Tây để ăn uống chứ không phải để cho người khác mỉa mai.
Đôi tình nhân trẻ kia thấy thể lập tức bị dọa sợ.
Nhưng ngay sau đó, hai người họ lại tiếp tục mở miệng phàn nàn.
“Hai người là nông dân từ dưới quê lên hay sao vậy? Anh nhìn quần áo trên người em gái của anh đi, vừa rách vừa dơ giống y như ăn mày vậy, rất ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm Tây của chúng tôi đấy!”
“Dáng vẻ ăn ngấu nghiến như vừa rồi của em gái anh chẳng khác nào mà chết đói cả, tướng ăn thật sự quá khó coi, quá gớm ghiếc!”
Hai người này vừa dứt lời.
“Bốp chát!”
“Bốp chát!”
Triệu Phong trực tiếp giơ hai bàn tay lên tát bay đôi tình nhân kia.
“Không được mắng em gái của tôi!”
Đôi tình nhân kia quỳ rạp xuống đất, đầu óc của họ lập tức rơi vào tình trạng ngơ ngác.
Hai người họ thật sự không ngờ được rằng mình lại gặp phải một người ít nói mà tàn nhẫn như thế.
Mới nói có mấy cậu không hợp lỗ tại đã lập tức đánh người, thật con mẹ nó tàn nhẫn.
Mà theo Triệu Phong thấy thì đôi tình nhân trẻ này đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm tự dưng đến gây sự.
Họ không biết mình mắng một cô gái như thể sẽ tổn thương đến tâm lý của cô ấy cỡ nào sao? Các người có biết cô ấy vừa mới gặp phải chuyện gì hay không? Chỉ cần há miệng là có thể thốt ra những câu nói sỉ nhục người khác như thế mà lại còn cảm thấy bản thân rất cao thượng nữa sao? Ăn được cơm Tây là đã thể hiện các người là kẻ bề trên, là quý tộc thượng đẳng rồi ư? Triệu Phong cảm thấy cạn lời, đồng thời cũng cảm thấy rất thất vọng.
Một quý tộc chân chính sẽ không bao giờ công kích một cô gái đáng thương.
Ánh mắt của Triệu Phong trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn đôi tình nhân trước mặt.
“Xin lỗi đi!”
Tuy nhiên đôi tình nhân kia lại muốn tìm người trong nhà hàng Tây đòi lại công bằng.
“Đánh người!”
“Nhà hàng Tây của các người đánh người kìa!”
“Nhà hàng Tây của các người phải chịu trách nhiệm!”
Nhân viên của nhà hàng Tây nhanh chóng chạy tới trấn an họ.
Khi xảy ra những chuyện như thế này, điều nhà hàng Tây quan tâm nhất chính là danh dự của nhà hàng mình.
Nếu làm lớn chuyện này ra thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của nhà hàng Tây.
Tuy nhiên Triệu Phong lại chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó bước tới