Bọn họ nhanh chóng bao vây xung quanh Triệu Phong, trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy cao su, hơn nữa đều là những người cao to vạm vỡ, cao trên một mét tám.
Tình huống này thật giống như đang để dọa người.
Lúc này, cậu chủ lớn nhà họ Vũ là Vụ Minh cũng lổm ngổm bò dậy.
Đội bảo vệ nhà họ Vũ vừa xuất hiện, dường như tất cả thành viên nhà họ Vũ đều cảm thấy có thêm niềm tin và sức mạnh.
Có vẻ như nhà họ Vũ rất tin tưởng và đặt niềm tin mãnh liệt vào đội bảo vệ này.
"Triệu Phong, anh có nhớ trước đây anh đã dám tát tôi một cái không?" Vụ Minh gào lên nói: "Bây giờ tôi sẽ đánh cho anh đến tàn phế, sau đó sẽ đi làm nhục con gái của Thị Bất Du".
Ánh mắt của Triệu Phong càng ngày trở nên lạnh lùng hơn, sát khí lan tràn khắp bốn phía.
Đối với anh, con gái của sư phụ Thị Bất Du cũng giống như em gái của chính mình.
Trước mặt anh là Vụ Minh đang nói những từ ngữ nhơ bẩn với em gái mình, điều này không thể tha thứ.
"Bốp! Bốp!" Một lần nữa, Triệu Phong ra tay.
Cú đánh này trực tiếp làm tróc da tróc thịt của Vụ Minh! Tất cả các răng cửa của anh ta đều bị gãy! Ngay cả sống mũi cũng bị đánh gãy bởi lực đánh quá mạnh! Vũ Mang chứng kiến cảnh con trai của mình bị tát thì lập tức hạ lệnh cho đội cảnh sát xông lên phía trước.
"Triệu Phong! Anh đã bị bao vây!" Vũ Mang nói với Triệu Phong với vẻ mặt đầy hung ác.
Nhưng không ngờ Triệu Phong nhẹ nhàng nhếch miệng cười lạnh: "Sai! Là các người bị tôi bao vây!" Bốp! Triệu Phong ra tay nhanh như chớp.
Hết cú đấm này liên tiếp cú đấm khác, mỗi lần ra tay đều trúng mục tiêu, không cú đấm nào không trúng.
Đội bảo vệ mà nhà họ Vũ vẫn tự hào bấy lâu nay đã bị đánh bại bởi Triệu Phong.
Toàn bộ đội bảo vệ đều nằm trên mặt đất, vật vã kêu lên đau đớn, không bò dậy nổi, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Xôn xao.
Những vị khách đến dự tiệc mừng đều đứng đó chết lặng, trợn tròn mắt nhìn.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng sẽ được xem nhiều trò hay nhưng cuối cùng lại kết thúc nhanh như vậy.
Hơn nữa, đây cũng phải kết quả mà bọn họ mong muốn.
Là gia chủ nhà họ Vũ, toàn thân Vũ Mang sớm đã cảm thấy choáng váng.
Sau khi chi ra số tiền lớn để bồi dưỡng huấn luyện đội bảo vệ như vậy, cuối cùng lại bị Triệu Phong đánh gục dễ như ăn cháo.
Thậm chí, đội bảo vệ còn không thể làm Triệu Phong bị thương dù là nhỏ nhất.
Giờ đây, Vũ Mang mới nhận ra rằng chỉ cần trong tay có đủ sức mạnh thì có thể thừa sức quét sạch một dòng tộc hạng ba ở Giang Nam như nhà họ Vũ.
"Triệu Phong, có chuyện gì thì anh cứ nói rõ ràng, không nhất thiết phải ra tay như vậy.
Giải quyết mọi chuyện trong hòa bình là tốt nhất rồi đúng không?" Thái độ của Vũ Mang lập tức dịu đi.
Nhưng Triệu Phong vẫn thờ ơ với lời nói của ông ta.
Nếu đã muốn giải quyết mọi chuyện trong hòa bình thì sao không làm sớm đi.
"Muốn xin hòa cũng không có cửa.
Đêm nay thái độ và hành động của nhà họ Vũ của ông làm tôi cảm thấy không vui.
Ngoại trừ việc quỳ xuống trước mặt tôi, để tôi tát một cái coi như chuộc lỗi.
Nếu không, cả nhà ông sẽ không sống sót qua nỗi đêm nay" Giọng nói lạnh như băng của Triệu Phong vang vọng khắp căn phòng.
Nhiệm vụ của cả nhà họ Vu vẫn chưa bắt đầu, liệu Triệu Phong có quét sạch cả nhà họ Vũ nếu bạn họ không thực hiện hay không? Thật ra thì những gì tối nay mà Triệu Phong làm không phải là nhiệm vụ của dòng tộc giao phó, mà là vì gia đình của Thi Bất Du.
Thái độ của nhà họ Vũ xấc xược, đáng đánh.
"Anh!
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mới có thể hài lòng?" Vũ Mang run rẩy không ngừng, ông ta căng thẳng nói.
Triệu Phong đứng tại chỗ, ngang ngược đáp lại: "Tối nay tất cả nhà họ Vũ đều phải quỳ xuống, ngẩng mặt lên để chịu đòn!" Lần này, nhà họ Vũ thực sự là rất mất mặt.
Các vị khách mời nhìn thấy gia chủ nhà họ Vũ là Vụ Mạng vì muốn làm Triệu Phong hài lòng mà hành động trở nên khúm núm, không hề có một chút phong thái của một vị gia chủ.
Tuy nhiên, Vũ Mang biết rất rõ rằng nếu không làm cho Triệu Phong hài lòng thì nhà họ Vũ không còn cách nào có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Vũ Mang còn đang suy nghĩ về việc nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân, nếu như vẫn tiếp tục dây dưa với Triệu Phong thì không thể được lợi lộc gì, còn có thể làm trễ kế hoạch trăm năm của nhà họ Vũ.
"Tất cả thành viên trong nhà họ Vũ đều nghe rõ rồi chứ, lập tức quỳ xuống!" Mặt mày của Vũ Mang tái nhợt, trong lòng thì đang tức giận cực độ nhưng lại không thể bùng phát.
Nhưng vì tương lai sau này của nhà họ Vũ, ông ta cũng không còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn chịu đựng.
Tối nay chỉ cần có thể được ngồi cùng cậu chủ Ngoan Nhận thì như vậy tương lai của nhà họ Vũ sẽ có chút hy vọng! Vì tương lai sau này của nhà họ Vũ, bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn! Khi Vụ Minh bị ép làm theo, anh ta nhìn về phía bố của mình và hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Bố, bố làm gì vậy? Cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến đây để tham dự lễ kỷ niệm ngay bây giờ, vì sao bố không đợi cậu chủ Ngoan Nhân tới để dạy dỗ Triệu Phong?".
Vụ Minh vô cùng ngưỡng mộ cậu chủ Ngoan Nhân và anh ta luôn mong muốn được cậu chủ Ngoan Nhân có thể nhận mình làm con nuôi.
Anh ta từng đứng đợi ở sân bay Giang Nam để nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân.
Nhưng bởi vì quân đội của nhà họ Bạch đang ở đó, anh ta bị quân đội nhà họ Bạch chán ghét và cảm thấy vướng chân nên bị họ nhét vào thùng rác.
Còn Vũ Mang, nhìn thấy con trai mình bất cần đời như vậy thì không khỏi căm hận, ông ta chỉ tiếc rèn sắt mà không thể thành thép.
Nhà họ Vũ làm sao có khả năng mới được cậu chủ Ngoan Nhân, thậm chí còn không đáng để cậu chủ Ngoan Nhân đến tham dự lễ kỷ niệm của bọn họ, chỉ là nhà họ Vũ muốn ra vẻ một chút.
Người con trai thì lại thực sự tin rằng cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến, chẳng qua là anh chỉ ở cùng một khách sạn với bọn họ mà thôi.
Hơn nữa, chỉ bằng cách dập tắt những rắc rối của Triệu Phong, ông ta mới có thể tìm được cách liên lạc với cậu chủ Ngoan Nhân, nếu không!
Cậu chủ Ngoan Nhân chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi nếu nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.
"Vụ Minh! Đừng xen vào chuyện này!" Vũ Mang quát lớn, sau đó liếc mắt nhìn con cháu nhà họ Vũ, nói: "Quỳ xuống! Tất cả mau quỳ xuống! Người nào không quỳ thì về sau không phải là con cháu nhà họ Vũ.
Tôi sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà!" Ỗ Vũ Mang hạ lệnh, lập tức tất cả thành viên của nhà họ Vũ đều quỳ xuống trước mặt Triệu Phong, căng mặt chịu đòn.
Triệu Phong thờ ơ nhìn xung quanh, anh sẽ không bao giờ giơ cao đánh khẽ với loại người này! Nhà họ Vũ không xứng có được sự khoan dung! Dưới sự chứng kiến của những vị khách ở đây, tất cả con cháu của nhà họ Vũ đều quay người hướng về phía Triệu Phong, quỳ xuống chịu đòn.
Bọn họ không phục, cũng không cam tâm chịu đựng, rõ ràng là có chỗ dựa vững chắc là cậu chủ Ngoan Nhân, vì sao gia chủ Vũ Mang lại đột nhiên sợ hãi trước Triệu Phong.
Cho dù đội bảo vệ của nhà họ Vũ bị đánh bại, cũng không thể mời cậu chủ Ngoan Nhân tới xử lý hay sao? Triệu Phong lạnh lùng đi tới trước mặt con cháu nhà họ Vũ.
Con cháu nhà họ Vũ quỳ thành một hàng đợi Triệu Phong ra tay.
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" Trong căn phòng không ngừng vang lên âm thanh lanh lảnh của những cái tát.
Tất cả con cháu của nhà họ Vũ có mặt tại hiện trường, bao gồm cả gia chủ Vũ Mang, đều bị Triệu Phong ra tay không chút thương xót.
Cho dù là có người oán hận, cũng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Phong làm cho sợ hãi đến thấu xương.
"Vũ Mang! Bây giờ tôi hỏi ông, ông có biết tung tích của sự phụ Thị Bất Du không?" Triệu Phong chất vấn.
"Anh!
Sư phụ của anh?" Trong lòng Vũ Mang thực sự rất tức giận nhưng vẫn bị Triệu Phong uy hiếp đến hoảng sợ.
"Không sai, sư phụ của tôi mất tích có liên quan đến các người đúng không?" Triệu Phong chất vấn lần nữa: "Nếu như ông dám nói dối, tôi lập tức sẽ đánh ông đến tàn phế!" Triệu Phong tuyệt đối không phải nói linh tinh, nếu có liên quan đến sự phụ của anh thì nhất định sẽ điều tra đến cùng.
"Không có! Không có, tuyệt đối không có, sư phụ của anh mất tích không có liên quan đến nhà họ Vũ chúng tôi!" Vũ Mang vội vàng giải thích.
"Lương tâm cắn rứt sao?" Triệu Phong đến gần chỗ Vũ Mang, trực tiếp túm lấy cổ áo của ông ta, nâng lên.
"Không phải, không phải, thật sự là nhà họ Vũ không có liên quan gì cả, cầu xin anh đừng đánh tôi, cầu xin anh" Vũ Mang cực kỳ hoảng loạn, không hề có một chút phong thái của gia chủ.
"Vũ Mang! Ông phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả của việc nói dối!" Triệu Phong lạnh lùng nói.
"Tôi thực sự không có nói dối, những gì tôi nói đều là sự thật.
Sự phụ của anh mất tích, nhà họ Vũ chúng tôi cũng vừa mới biết.
Cái kia, việc thiếu sự phụ của anh 100 nghìn tệ, tôi sẽ chuẩn bị và trả lại ngay lập tức.
Xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nhà họ Vũ chúng tôi, cầu xin anh" Trong thời điểm nguy cấp, lời nói của Vũ Mang là sự thật không có chút giấu giếm.
Triệu Phong