"Dù là hạng ba thì cũng đã là rất nhanh rồi.
Dù sao cũng vẫn cần phải tiến hành các kiểu hòa giải mà.
"
Mộc Hồng Diệp nói.
"Cũng không cần, tôi dùng luôn nắm đấm để dạy cho bọn họ cách đối nhân xử thế" Triệu Phong nói.
Sau đó, bên tại anh vang lên tiếng cười của Mộc Hồng Diệp.
"Ha ha, cậu chủ, anh mạnh mẽ hơn lúc ở Vân Thành đấy" Mộc Hồng Diệp khẽ cười nói.
"Nhưng với cách xử lý này của tôi, chắc chắn sẽ khiển mấy ông già khác trong dòng tộc bất mãn.
Họ sẽ viết văn lên chuyện này đấy.
"
Triệu Phong nói.
"Không sao đâu cậu chủ.
Anh là người thừa kế tương lai, họ thích nói thế nào thì nói.
Chỉ cần anh.
hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này thì họ không thể bắt anh làm gì được.
Mộc Hồng Diệp an ủi.
"Đương nhiên tôi hiểu rõ đạo lý này, chỉ tiếc là tôi không được nhìn thấy dáng vẻ tức giận hổn hển của mấy người bọn họ thôi" Triệu Phong nói.
"Ha ha, cậu chủ, anh lại tinh nghịch nữa rồi.
"
Mộc Hồng Diệp cười một cái nói.
"Chờ nhiệm vụ nhỏ tiếp theo được thông báo, cô nhận được rồi thì báo ngay cho tôi biết.
"
Triệu Phong muốn gia tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ thử nghiệm để mau chóng đoàn tụ với người nhà.
Anh muốn gặp bố, muốn gặp mẹ, muốn gặp ông nội, muốn gặp bà nội, cũng muốn gặp Mộc Hồng Diệp.
Những người này đều là người nhà của anh.
Rời khỏi nhà lâu như thế, anh thực sự rất nhớ họ.
Muốn đội vương miện này thì phải thừa nhận sức nặng của nó.
Thân là cậu chủ của Ngoan Nhân, nhất định phải thừa nhận những thứ này một mình.
Ban đêm, tại thủ đô xa xôi, biệt thự nhà họ Triệu.
Trong phòng họp đồ sộ nguy nga lộng lẫy.
Các nguyên lão của nhà họ Triệu lại mở một cuộc họp nhỏ.
"Gần đây biểu hiện của Phong Phong càng ngày càng tốt, chỉ mất ba ngày đã thành công nắm được nhà họ Vụ ở Giang Nam.
Sau này tôi rất yên tâm khi nó ngồi lên vị trí chủ nhân của Ngoan Nhân" "Nhà họ Vụ ở Giang Nam này cũng chỉ là dòng tộc hạng ba đã suy tàn mà thôi, có gì đáng để khen ngợi?" "Ông phải hiểu cho rõ, dòng tộc hạng ba ở Giang Nam tương đương với những dòng tộc hạng hai, thậm chí là hạng một ở những thành phố khác đấy.
Vậy còn chưa