"Thằng nhóc này! Tôi mà chết thì cũng sẽ kéo cậu đi theo!" Quý Liên Giang lau khô vết máu dính trên khóe miệng, trong đôi mắt hiện lên vẻ căm hận đầy thâm độc.
Lúc này, Triệu Phong đã lái xe đi rồi, chở Lý Thư Yểu và bố của cô ấy, tới biệt thự Minh Đức.
Triệu Phong đã thông báo cho quản gia Thế Kỷ 9526, bảo anh ta sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho Lý Thư Yểu và bố của cô ấy.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Lý Thư Yểu cũng không hiểu rõ sự tình mà lên tiếng hỏi.
"Đi biệt thự Minh Đức, sau này cô và chú sẽ ở đó" Triệu Phong trả lời.
"Biệt thự Minh!
Minh Đức, nơi đó hình như là nơi Hiệp hội thương mại dùng để tiếp đón những vị khách quan trọng mà" Lý Thư Yểu hơi ngạc nhiên nói.
"Đứng thật là như vậy, sự việc xảy ra quá đột ngột, cô và chú cứ đến đó ở trước đi, có một trợ lý càng thích hợp hơn, chúng ta lại chuyển qua sau" Triệu Phong nói.
Giờ phút này, suy nghĩ của Lý Thư Yểu, đều đặt ở "Biệt thự Minh Đức", dù sao thì đây cũng là nơi mà người bình thường không có quyền ở lại mà.
Đừng nói là không có quyền ở lại, nếu như không phải là thành viên của Hiệp hội thương mại Giang Nam, thì ngay cả tư cách tiến vào đó cũng không có nữa.
Lý Thư Yểu cảm thấy rất kỳ lạ, Triệu Phong làm như thế nào mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bàn bạc ổn thỏa với biệt thự Minh Đức? Nếu nói không có quan hệ, vậy làm sao có thể có quyền ở lại biệt thự Minh Đức kia chứ, bắt buộc phải là một người rất có tiếng nói trong giới kinh doanh thì mới có thể có đặc quyền này.
Lý Thư Yểu vừa định hỏi gì đó, nhưng lại thấy vẻ mặt của bố cô ấy không tốt.
"Bố, bố sao vậy?" Tâm tình của Lý Thư Yểu ngay lập tức trở nên khẩn trương.
Ngay lúc này, bố của Lý Thư Yểu mới nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không trả lời, xem ra thân thể của ông đã vô cùng suy yếu rồi.
Triệu Phong thấy thế, vội vàng tăng tốc độ, tranh thử đến biệt thự Minh Đức sớm một chút, sau đó bắt đầu cứu chữa bố của Lý Thư Yểu.
Mà bên kia, người của nhà họ Liễu ở bệnh viện.
Liễu Xuyên đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn còn hôn mê.
Mà Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đứng ở bên ngoài phòng bệnh đều bị thương nhẹ, đang bàn bạc kế sách tiếp theo.
"Mối thù này nếu không báo, tôi thề không làm người!" Vẻ mặt Liễu Uyên đầy giận dữ, đã bắt đầu có ý tưởng muốn giết người luôn rồi.
Tôn Ngọc Mai đang đứng ở một bên lại lo lắng hỏi: "Anh, thằng nhóc ấy đến cuối cùng là có lại lịch như thế nào? Em đoán thân phận của thằng nhóc ấy cũng không phải đơn giản đâu" "Thân thủ thật sự rất tốt, chắc chắn là đã từng học qua võ thuật chính gốc, cũng không phải dạng khoa chân múa tay, ban trăm quân của nhà họ Liễu chúng ta lại bị thằng nhóc đó đánh bại, đủ để chứng minh thực lực của thằng nhóc đó, nhưng trên thế giới này, chỉ dựa vào võ thuật, vào nắm đấm thì cũng không được, anh tùy ý sử dụng một chút thủ đoạn cũng có thể khiến cho thằng nhóc đó bị đấy đến đường cùng rồi!" Liễu Uyên nói.
"Anh, anh định làm như thế nào?" Tôn Ngọc Mai hói.
"Điều tra bố mẹ của thằng nhóc này là ai, đang làm việc ở đầu, chúng ta dùng chút thủ đoạn, bắt bố mẹ của thằng nhóc đó đi.
Sau đó, lại tìm hiểu xem thằng nhóc đó làm việc ở đâu rồi khiến cho thằng nhóc đó mất luôn công việc! Ngoài ra thằng nhóc đó đánh Liễu Xuyên bị thương nặng phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, còn đánh cả đoàn quân của nhà họ Liễu khiến họ bị thương nặng phải nhập viện, điều này cũng đủ để cho thằng nhóc đó ngồi từ vài năm rồi!" Liễu Uyên dự định sẽ ngấm ngầm giở trò.
Nếu đánh trực diện mà đánh không lại, vậy thì lén lút giở trò sau lưng, đây đúng thật là một kế sách hay mà.
"Dù cho quân nhà họ Liễu có đang nằm viện thì cũng vô dụng, bởi vì lúc ấy Triệu Phong là tự vệ chính đáng, hơn nữa chúng ta cử ra nhiều người như vậy cũng không thể bắt được thằng nhóc đấy, việc này nếu mà truyền ra ngoài, thật đúng là mất mặt mà!" Tôn Ngọc Mai cảm thấy có chút không ổn nói.
"Cũng đúng, nhà họ Liễu chúng ta, đã bao giờ phải chịu nỗi như thế này chưa?" Vẻ mặt Liễu Uyên nghiêm trọng nói.
"Hơn nữa nhà họ Liễu chúng ta cũng không sạch sẽ, sợ là nếu làm lớn thì sẽ bị liên lụy đến nhiều chuyện khác nữa.
Tôn Ngọc Mai nói.
Tranh đấu trong nội bộ gia tộc, bình thường không phải là tự giải quyết với nhau sao, sẽ không để truyền ra bên ngoài, giống như Tôn Ngọc Mai nói, những gia tộc như thế này đằng sau đó có biết bao nhiêu là chuyện không sạch sẽ, thường mọi người sẽ tự giải quyết với nhau, đây mới là cách tốt nhất.
Liễu Uyên cũng ý thức được, chính mình bị hận thù làm mờ mắt rồi.
"Chẳng lẽ, chúng ta phải xin nhà họ Bạch giúp đỡ hay sao?" Vẻ mặt Liễu Uyên trở nên vô cùng khó coi.
Nhà họ Bạch là một trong những gia đình giàu có nhất ở Giang Nam, một khi nhà họ Bạch đã ra tay, vậy thì có rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn một ít.
Nhưng mà, hiện giờ Liễu Uyên không muốn phải đi cầu xin nhà họ Bạch.
Nguyên nhân có lẽ là do, ông ta muốn bảo vệ lòng tự trọng của bản thân.
Tuy quan hệ của hai nhà là quan hệ thống gia, nhưng ở trong chốn thường trường của vùng Giang Nam này, địa vị của hai nhà lại không bằng nhau.
Một nhà là một trong mười nhà giàu có nhất Giang Nam, còn một chỉ là gia đình hạng hai đang ngày càng suy tàn.
Mỗi lần Liễu Uyên đến nhà họ Bạch, trừ vợ của mình, còn lại những người khác trong nhà họ Bạch dường như đều kinh thường ông ta.
Vì vậy, Liễu