“Từng nghe nói, hoạ sĩ lớn của Giang Nam chúng ta mà, chỉ cần là người Giang Nam, không ai không biết tên ông ấy”
Diêm Hoa nhẹ nhàng nói.
“Chủ tịch Diệm, ông không có hứng thú với tranh, hành lang triển lãm tranh và văn phòng của Thị Bất Du sao?”
“Đương nhiên là có hứng thú, gần đây công ty Hải Thiên chúng tôi đang đang chuẩn bị mở một triển lãm tranh, Thị Bất Du là hoạ sĩ địa phương, chỉ tiếc ông ấy mất tích rồi”
Diêm Hoa nói.
Chuyện Thị Bất Du mất tích, Diêm Hoa cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì cuộc đời sáng tác của Thị Bất Du vẫn chưa tới điểm cuối, nói cách khác, Thị Bất Du vẫn còn có thể đột phá bản thân.
Một hoạ sĩ lớn như vậy lại mất tích, không có chút tin tức gì, đối với giới hội hoạ Giang Nam, thậm chí là giới hội hoa cả nước đều là một tổn thất lớn.
“Chủ tịch Diêm, Thị Bất Du mất tích, nhưng tranh vẽ của ông ta thì không mất tích, còn có cả văn phòng và hành lang triển lãm của ông ta nữa, bây giờ đều ở trên danh nghĩa của nhà họ Trần chúng tôi.
”
Trần Huy đắc ý nói.
Nghe đến đây, chân mày Diêm Hoa cau lại, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói thật sao?”
Nếu như Trần Huy nói đùa với Diêm Hoa, Diêm Hoa nhất định sẽ không khách Khí, để bảo vệ đi lên đánh Trần Huy một trận, sau đó ném ra ngoài.
“Chủ tịch Liêm, công ty chúng tôi đã thừa kế hợp pháp bất động sản của Thị Bất Du, tác phẩm hội hoạ, hành lang triển lãm tranh và văn phòng”
Trần Huy tiếp tục đắc ý nói.
Có thể Trần Huy chỉ nói bậy, rõ ràng là cưỡng ép chiếm đoạt, còn nói thừa kế, thật không biết xấu hổ.
Diêm Hoa giữ thái độ nghi ngờ với chuyện này.
“Thừa kế hợp pháp? Cậu họ Trần, ông ta họ Thi, sao lại thừa kế hợp pháp?”
Diêm Hoa hỏi.
“Thị Bất Du là dượng của tôi, nhà họ Trần chúng tôi là nhà mẹ vợ của ông ta, mà quê quán của ông ta lại không còn người thân nào khác, đương nhiên là thừa kế hợp pháp.
Xin chủ tịch Diêm yên tâm, hai công ty chúng ta hợp tác, nhất định sẽ rất thuận lợi, hơn nữa công ty chúng tôi sẽ chuyển nhượng 52% cổ phần cho công ty Hải Thiên”
Trần Huy cười nói.
52%? Tại sao công ty các người lại chuyển nhượng hơn một nửa cổ phần cho công ty chúng tôi?”
Diêm Hoa hỏi.
Nếu nhà họ Trần nhượng nhiều cổ phần như vậy, nhất định còn có yêu cầu khác.
"Chủ tịch Hoa, công ty chúng tôi cần vốn, mặc dù bây giờ chúng tôi có văn phòng và hành lang triển lãm của Thị Bất Du, nhưng không được đầy đủ, nếu như chủ tịch Liêm rót vốn vào, hành lang triển lãm và văn phòng nhất định có thể phát triển tốt hơn, nếu không hành lang triển lãm và văn phòng này ở trong tay nhà họ Trần chúng tôi cũng uổng”
Trần Huy nói rõ nguyên nhân.
Diêm Hoa hiểu được.
Hoá ra là nhà họ Trần không đủ vốn, không đủ để xoay vòng vốn cho hành lang triển lãm và văn phòng chứ đừng nói gì đến lợi nhuận, cho nên mới lựa chọn bước đi này, chuyển nhượng hơn phân nửa chủ quyền, để công ty Hải Thiên trở thành chủ mới của những bức tranh, văn phòng và hành lang triển lãm này, sau đó chia hoa hồng cho nhà họ Trần là được.
Như vậy còn tốt hơn là bỏ uổng.
“Ha ha, nhà họ Trần các người mơ thật đẹp, muốn công ty chúng tôi rót vốn vào tài sản Thị Bất Du để lại, đến cuối năm nhà họ Trần các người lấy hoa hồng là được.
”
Diêm Hoa cười nhạt.
Trần Huy lại hơi đắc ý vênh váo nói: “Ha ha, chủ tịch Diệm, cách này là tôi nghĩ ra, thật ra thì vật xuất sắc nên giao cho người xuất sắc xử lí, quê mùa như nhà họ Trần chúng tôi, chỉ có thể ở phía sau chủ tịch Diêm uống chút canh thôi.
”
Nhìn bộ dạng đắc ý kia của Trần Huy, Diêm Hoa tiếp tục cười nhạt: “Chúng ta có thể hợp tác, tôi cũng có thể trở thành chủ mới của hành lang triển lãm và văn phòng kia, nhưng sao 52% có thể thỏa mãn dạ dày của tôi chứ? Tôi muốn 60%!”
Lúc này nụ cười đắc ý trên mặt Trần Huy lập tức biến mất, anh ta sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ khó xử: “Chủ tịch Liêm, đây là chuyện lớn, tôi phải về thương lượng với người nhà, một mình tôi không quyết định được!”
“Không quyết định được? Vậy thì đừng hợp tác, tôi chỉ cho cậu cơ hội lần này, lần sau tới không có cửa nữa đâu!”
Diêm Hoa uy hiếp.
“A? Chuyện này!
Chuyện này!
Thôi được, 60 thì 60.
Chủ tịch Liêm, 60% cổ phần này chuyển nhượng cho ông, ông phải sớm trả khoản tiền này”
Trần Huy nói.
Nhà họ Trần bây giờ đã đến nỗi miệng ăn núi lở, kinh doanh không có khởi sắc, mà những bức tranh của Thị Bất Du, bọn họ cũng không có đường dây bán giá cao.
Ví dụ, một bức tranh của Thị Bất Du bây giờ có giá 1 triệu tệ, ở trong tay nhà họ Trần, chỉ bán được 300 nghìn tệ, bởi vì nhà họ Trần không có tài nguyên cũng không có giao thiệp gì, đường dây đáng tin cậy lại chen vào không được.
Nhưng công ty truyền thông Hải Thiên lại khác, một bức tranh trị giá 1 triệu tệ, sau khi được công ty Hải Thiên rót vốn vào, giá trị có thể tăng không tưởng.
Đây cũng là nguyên nhân mà nhà họ Trần muốn hợp tác với công ty