Chủ nhiệm lớp Từ Hồng Sinh đang trong tâm trạng vô cùng lo lắng.
Bởi thế lực của gia tộc Kim ở Giang Nam ra sao, ông ta rất rõ.
Ông ta lo rằng, một khi người của gia tộc Kim trách tội, ngay đến cả ông cũng sẽ bị liên lụy.
“Siêu, sao lúc ấy cậu không ngăn cản cô bé? Để nó đi đánh cục cưng quý giá của ông cụ Kim, lần này, hai chúng ta có nghĩ cũng đừng nghĩ tới kết cục tốt đẹp!”
Siêu, giáo viên dạy Tiếng Anh, tên thật là Lưu Siêu.
“Chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, tôi không thể ngăn cản được, Thị Thanh Thanh cũng không vừa gì, hơn nữa cô bé ra tay cũng rất quyết đoán, căn bản không có chỗ để thương lượng, tôi có khuyên cô bé chớ nên gây chuyện, nhưng cô bé căn bản không nghe”
Lưu Siêu nói tiếp.
“Mà tôi cũng nói thật, đứa nhỏ Kim Chí Minh này thật sự có đôi chút hư hỏng.
Trước kia từng đi bắt nạt các bạn học khác, chẳng qua những gia đình của các em đấy căn bản đều sợ hãi quyền lực của gia tộc Kim, thế nên mọi chuyện mới bị ém nhẹm xuống, nhưng tôi cũng không ngờ rằng, sẽ có người không sợ hãi nhà họ Kim" Thật ra thì, sau khi Từ Hồng sinh nghe được tin này, cả người ngay lập tức trở nên choáng váng.
Ông ta còn cho rằng sẽ không có người ngốc đến mức, hướng nòng súng nhắm thẳng vào người nhà họ Kim.
Ông ta nghĩ mãi cũng không ra, rằng gia đình của Thị Thanh Thanh, cũng đâu đến nỗi thuộc dạng cố chấp, chẳng lẽ họ thật sự không rõ bối cảnh của người nhà họ Kim ư? “Chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, anh có nghĩ rằng rất có thể, bối cảnh gia đình Thị Thanh Thanh, còn lớn mạnh hơn so với Kim Chí Minh không? Liệu có phải là một trong mười đại gia hàng đầu ở Giang Nam không?”
Giáo viên Tiếng Anh Lưu Siêu đưa ra một phỏng đoán.
Từ Hồng Sinh lắc đầu, phủ định nói:”
Siêu, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng khả năng này không lớn, con cháu của mười đại hào môn kia, một nửa du học bên nước ngoài, số còn lại đang học ở Bắc Kinh, và đương nhiên học tại Giang Nam không phải không có, chỉ là hầu hết đang học lớp cuối cấp, trung học hoặc đại học, có luôn cả lớp sáu của trường tiểu học, nhưng trong số mười đại gia hào môn kia không có họ Thi, vậy nên phỏng đoán của cậu cũng không được thành lập”
“Không phải mười đại gia hào môn còn tốt chán, tôi còn tưởng rằng đã đắc tội đến mười lão đại gia hào môn nữa cơ.
Chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, anh xem bước tiếp theo nên làm thế nào? Nếu nhà họ Kim truy cứu thêm, tôi nhất định sẽ chạy không thoát”
Vẻ mặt Lưu Siêu u sầu.
“Không cần quá mức hoảng sợ, đến lúc đó, chúng ta dùng sức trốn tránh trách nhiệm là được, như vậy đi, ông mau đi tìm chủ nhiệm cấp bộ để nói chuyện”
Từ Hồng Sinh nói.
Suy cho cùng, Từ Hồng Sinh cũng không phải là người từng trải, thế nên ông ta không muốn làm việc xấu, và ông ta đi tẩy trắng trách nhiệm tương đối dễ dàng.
“Được rồi chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, tôi đi ngay đây Lưu Siêu gật đầu đáp.
Lúc này, Triệu Phong đưa Thị Thanh Thanh đến gần Trung tâm tài chính quốc tế thế giới.
Gần phụ cận Trung tâm tài chính quốc tế thế giới có một khu phố ẩm thực.
Triệu Phong đưa Thị Thanh Thanh đến nơi này ăn một chút gì đấy.
“Thanh Thanh, em thích ăn gì? Nói với anh, anh sẽ đưa em đến đó".
Triệu Phong hỏi.
“Em muốn ăn lẩu”
Thị Thanh Thanh đáp.
“Được, vậy chúng ta đi ăn lẩu”
Triệu Phong nói.
Dáng vẻ của Thị Thanh Thanh mang theo chút sốt ruột lẫn lo lắng, trong lòng cô ấy vẫn còn nơm nớp sợ sệt vì chuyện đã xảy ra ở trường học.
Thanh Thanh, em không vui sao?”
Triệu Phong hỏi.
"À, anh này, cái cậu tên Kim Chí Minh kia, có phải nhà cậu ta rất có tiếng ở đây không?”
Thị Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo vắt, nhìn Triệu Phong.
“Nhà cậu ta là tập đoàn Kim Sự, chủ yếu làm về kinh doanh ngọc bích, cũng tạm ổn, đại khái có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Triệu Phong nhẹ giọng nói.
“Chỉ là, nghe giáo viên Tiếng Anh nói, nhà cậu ta dường như rất lợi hại.
Anh, hay là chúng ta thôi học đi, lỡ trêu vào rồi chỉ có nước trốn thôi”
Thị Thanh Thanh không muốn thấy cảnh, Triệu Phong bị người của gia tộc Kim trả thù.
Triệu Phong nhìn Thị Thanh Thanh, trong ánh mắt chứa sự ôn nhu, anh véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau khẽ cất giọng: “Thanh Thanh, có thể uy hiếp đến người của anh, vẫn còn non lắm, em không cần phải lo lắng vì anh, mau phấn chấn tinh thần nào, anh đưa em đi ăn lẩu.
"
Triệu Phong nắm tay em gái nhỏ, đi vào một hàng lầu trên phố, sau đó gọi món.
Đi ăn cùng Thị Thanh Thanh, đối với Triệu Phong mà nói, cũng là một kiểu thư giãn.
Nhìn Thị Thanh Thanh đang vui vẻ ăn lẩu, Triệu Phong cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bất luận thế nào, Triệu Phong nhất định sẽ chăm