Lúc này, Đỗ Kim Thủy như một con sư tử gắt gỏng.
Sát khí dày đặc trào ra trong mắt, nóng lòng muốn xé nát Triệu Phong!
Mà Triệu Phong lại bình tĩnh vô cùng, chân phải vẫn giẫm lên trên mặt Dương Tiểu Văn.
Dương Tiểu Văn này, hôm nay Triệu Phong đã định, có trời cũng không cứu được!
Anh muốn ghi dấu ấn trên gương mặt của Dương Tiểu Văn, để hắn thời khắc ghi như thế nào là làm người.
Một lúc sau, Triệu Phong bỏ chân ra khỏi mặt Dương Tiểu Văn.
Chỉ nhìn thấy một dấu giày rất lớn, rất rõ ràng in trên mặt Dương Tiểu Văn.
Xong rồi!
Tuyệt tác nghệ thuật của người con trai gia tộc bí ẩn!
Những hình in giày cỡ 43. Ấn lên mặt Dương Tiểu Văn, nó cũng mang một phong cách nghệ thuật khác.
Dấu giày mà Triệu Phong đưa cho anh ta tự nhiên rất khác thường, muốn lau hay dùng nước cũng không thể xóa được.
Điều này khó điều trị hơn hình xăm, trừ khi nó có thể được cạo bằng dao.
Đỗ Kim Thủy vô cùng tức giận, không ngờ Triệu Phong lại không sợ hãi trước thực lực của ông ta, xem ra anh ta hoàn toàn không cố ý để ông vào mắt.
Điều này đã làm cho ông ta rất khó hiểu.
Người bên kia cũng không phải kẻ ngốc, làm sao còn không có đem Đỗ Kim Thủy để vào trong mắt, đây là điều Đỗ Kim Thủy không hiểu nhất.
Thành Phố Bình An, thế lực địa phương dám thách đấu với nhà họ Đỗ chỉ có nhà họ Ngô.
Ở Thành Phố Bình An, thế lực của Đỗ gia ngang ngửa với nhà họ Ngô, có thể nói ông ta là người đứng đầu tập đoàn địa phương Thành Phố Bình An hiện tại.
Và ông ta có quan hệ tốt với người nhà họ Ngô, không có cạnh tranh nào giữa họ và ông đã uống rượu với Ngô lão bản chỉ vài ngày trước.
Trừ phi là thế lực ngoại bang, Tống gia tỉnh lỵ chính là cường quốc ngoại bang.
"Anh là người của Tống Trí Viễn? Thật kỳ quái. Cho dù anh là người của Tống Trí Viễn, cũng không thể không cho Đỗ Kim Thủy tôi mặt mũi!" Đỗ Kim Thủy vẻ mặt ngưng trọng.
Lúc này, Triệu Phong rốt cục quay đầu lại.
Anh ta chế nhạo nói: "Đỗ lão đầu, ông muốn tôi nói cái gì về ông, ông không tin tôi, lại thật sự đi tin cai tên họ Dương này!"
Đỗ Kim Thủy bối rối và nghi ngờ trong lòng.
"Anh? Ý của anh là?"
“Còn có ý tứ gì nữa, hôm nay tôi chính là người mầ ông phải đợi!” Triệu Phong lạnh lùng nói.
Hôm nay, Triệu Phong vốn định dẫn Lâm Nhược Nhược đi mua sắm, thuận lợi thuận lợi tiếp quản đại lộ Bình An.
Không ngờ Đỗ gia lại gây họa nhiều như vậy.
Vào :
Vào nhóm trên để đọc thêm chương mới nhanh nhất nhé.
Đỗ Kim Thủy lông mày nhăn lại đột nhiên nhấc lên, "Anh! Thật sự là anh sao?"
Chủ yếu là bởi vì Đỗ Kim Thủy thật sự không ngờ tới, người của trụ sở tập đoàn gia tộc bí ẩn lại ăn mặc bình thường như vậy, nhất là cô gái đi cùng anh ta, đồ trên người toàn mua ở Taobao giá mấy chục tệ, quá rẻ mạt.
Cái này sao có thể cùng đối phương thân phận cao quý móc nối!
“Tôi tin rằng Hồng Diệp đã thông báo cho ông một tuần trước, nửa tiếng trước tôi mời ông đến nhà hàng này nói chuyện, nhưng ông lại tra hỏi thân phận của tôi, còn không muốn đến!” Triệu Phong dạy dỗ.
"Hả? Anh ta thật sự biết cô Hồng Diệp! Đúng là cô Hồng Diệp đã báo cho tôi chuyện này từ một tuần trước. Anh ta đã biết quá kỹ rồi! Người này thật sự là người mà tôi đang chờ đợi sao?!"
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đỗ Kim Thủy đột nhiên vang lên.
Nhìn số người gọi, là Mộc Hồng Diệp!
Khi nhìn thấy cái tên này, trong lòng Đỗ Kim Thủy có hơi hồi hộp một chút.
"Tuyệt đối đừng xuất sai lầm! Tuyệt đối không được!"
Đỗ Kim Thủy lo lắng lẩm bẩm, sau đó xoay người đi vào một phòng trà vắng vẻ, đóng chặt cửa lại.
Bên ngoài có rất nhiều người, Đỗ Kim Thủy không muốn họ thấy chuyện xấu.
Đỗ Kim Thủy tay run run, kết nối với điện thoại.
Ngay lập tức, tai nghe vang lên, giọng nói trầm thấp nhưng uy nghiêm của Mộc Hồng Diệp.
"Đỗ Kim Thủy, ông bàn giao xong chưa?"
"Nó... đang diễn ra, ồ không, chỉ là... vừa gặp..."
"Ông quá lề mề, không phải một tuần trước liền để ông chuẩn bị sẵn sàng sao?"
"Thực xin lỗi cô Hồng Diệp, suýt chút nữa tôi đã nhận nhầm người, cho nên mới chậm trễ như vậy “
"Có thể là