Ngay khi Giáo sư Tào Côn còn đang quan sát thì ngón tay của Triệu Phong đã rời khỏi mạch của người phụ nữ trẻ tuổi nọ.
Là vì, anh đã chẩn mạch cho người này xong rồi.
Nhanh! Quá nhanh! Tào Côn ngẩn ra một lúc, cực kỳ kinh ngạc.
Ông ta tận mắt chứng kiến, chỉ trong mấy giây thôi, Triệu Phong đã xem xong mạch cho người phụ nữ trẻ tuổi này.
Phải biết người phụ nữ trẻ này không phải người bệnh từ bệnh viện, cho nên rất khó tìm ra những chi tiết có giá trị từ chỗ khác.
Những giáo sư già vẫn còn đang tỉ mỉ xem mạch cho các bệnh nhân đến từ bệnh viện kia.
Còn Triệu Phong đã hoàn thành việc chẩn mạch cho người đầu tiên.
"Xong rồi.
"
Triệu Phong nói.
Những giáo sư già khác nghe thấy Triệu Phong nói tiếng "xong rồi" này đều vội vàng xoay sang, kinh ngạc nhìn Triệu Phong.
Xong rồi? Vậy là xong rồi? Chỉ chút ít thời gian đó, rõ ràng chỉ đủ để nắm tay người bệnh thôi.
"Không thể nào! Cậu mới chỉ hỏi chạm vào tay cô ấy thôi!" Đột nhiên có một vị giáo sư già bật dậy nói, đi nhanh đến chỗ người phụ nữ này, bắt mạch cho cô ta.
"Hãy để cho ông già này xem mách cho cô ấy đi.
Người nào đó quá bông đùa.
Y học là môn nghiên cứu trên tinh thần cao độ, sao có thể đem ra đùa giỡn như vậy!" Triệu Phong đã nằm lòng tất cả khác lạ trong mạch tượng của cô gái, còn vị giáo sư kia vẫn đang cau mày, tốn hết sức để cảm nhận mạch tượng.
Ba phút trôi qua.
Triệu Phong nhìn vị giáo sư này, khẽ gật đầu.
Vị giáo sư này xem mạch cho người phụ nữ này lại chậm như vậy, đây là điều khiển Triệu Phong bất ngờ.
Vốn Triệu Phong còn tưởng các vị giáo sư đây sung sức thế này, muốn dồn anh đến chết cũng phải giỏi giang thế nào.
Nhưng khi thấy tình cảnh trước mặt, Triệu Phong cũng không rõ y thuật của vị giáo sư nọ ra sao.
Chẩn mạch là bước căn bản của Trung y, nếu ngay cả mạch cũng không xem nối thì sao chân được bệnh trạng của người bệnh? Sao bốc đúng thuốc được đây? Dĩ nhiên, cũng có thể do vị giáo sư này làm việc nghiêm túc và cẩn thận, bắt mạch cẩn thận nên mới chậm.
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta thì có lẽ cũng xem không ra mạch, đang cố hết sức.
Không đợi vị giáo sư nọ chẩn xong mạch của người phụ nữ đó, Triệu Phong đã mở lời: "Mạch tượng của cô ấy cho tôi biết, bệnh đã đến giai đoạn cuối, can thiệp của thuốc là vô dụng" Triệu Phong vừa nói xong, người phụ nữ nọ sợ đến nhợt cả mặt.
Triệu Phong thấy vậy thì vội trấn an: "Không cần phải sợ, tôi nói là thuốc không chữa được nhưng không có nghĩa là châm cứu không được.
Đợi lát nữa tôi có thể châm cứu cho cô Nghe thấy lời an ủi của Triệu Phong, người phụ nữ trẻ này vẫn sợ hết hồn.
Cô ta vẫn không thể chấp nhận nổi.
Vì cô ta là một người tình nguyện, đảm nhiệm nhiệm vụ đến giúp Đại học Nam Phong, trước nay không có bệnh, thân thể cũng không khó chịu gì.
Đột nhiên bị một bác sĩ trẻ chẩn mạch, rồi sao lại tuyên bố cô ta bị bệnh nan y giai đoạn cuối rất nặng.
chứ? Còn không chữa được bằng thuốc, nghiêm trọng đến độ đó, dọa chết cô ta rồi! Rất hiển nhiên, người phụ nữ trẻ này bị Triệu Phong dọa đến bối rối.
Còn vị giáo sư già đang chẩn mạch cho cô ta lại cau mày, đưa ra nghi vấn: "Cô gái này rõ ràng mặt mũi hồng hào, không thấy bệnh nặng gì, trong tinh thần cũng không tệ.
Sao lại bệnh nặng đến độ không trị bằng thuốc được chứ?" Triệu Phong tiếp lời: "Mạch tượng của cô ấy rất lạ, bộ thốn ngắn và sắc, bộ quan mạch huyền, bộ Xích mạch hồng hoạt.
Bộ quan ứng với gan và túi mật của con người, bộ quan mạch huyền nghĩa là bị nóng gan.
Mà bây giờ lại đang là mùa thu, thu thuộc kim, gan thuộc mộc, kim có thể khắc mộc nên mùa thu không thể xuất hiện kiểu mạch huyền quá thịnh thế này.
Gan nóng đã chịu sự khắc chế của mùa mà vẫn thịnh như vậy, tất nhiên sẽ tổn hại đến thân thể của con người" Triệu Phong bắt đầu giải thích mạch tượng của cô gái này, chưa gì đã ồn ã tiếng bàn tán.
Còn vị giáo sư kia vẫn chẩn mạch cho cô gái này, định bác bỏ lời Triệu Phong.
Nhưng khi ông ta càng thăm dò sâu vào thì lại càng phát hiện mạch tượng phù hợp với lời giải thích của Triệu Phong.
Triệu Phong tiếng tục nói: "Được rồi, xem tiếp bộ xích của cô ấy.
Bộ xích ứng với thân người, bộ xích lại hồng hoạt, tức căn âm của thận gặp