“Phụt!”
Người phụ nữ phun ra một bãi máu đen, máu bắn tung tóe trên sàn của phòng thí nghiệm.
Giày và quần của một vị giáo sư già bị máu bắn.
lên cả mảng.
Vị giáo sư đó lập tức nổi điên: “Làm cái trò gì đấy hả!" Ông ta giận dữ nhìn xuống quần mình, nhìn vệt máu đen thẫm loang lổ, cơn giận thực sự như sắp bùng nổ tới nơi rồi.
Thế nhưng nghĩ tới việc bản thân là một người làm nghề y, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều những người khác đang vây quanh quan sát, ông ta cũng không thể xông tới trút giận lên người phụ nữ đó.
Ấy thế là, ông ta bèn trút hết lửa giận lên người Triệu Phong.
"Cậu làm gì thế hả? Bệnh nhân bị cậu điều trị tới mức nôn ra máu rồi kìa! Cậu thế này là đang giết người đấy!”
Sau lời kích động của ông già này, những người còn lại trong phòng cũng dựa vào việc nữ bệnh nhân kia nôn ra máu đế gây ầm ĩ và làm lớn chuyện.
“Quả nhiên là không ngoài dự đoán của tôi mà, thằng nhóc này sắp gây ra họa lớn rồi ha ha ha, châm cứu cho bệnh nhân kiểu gì mà khiến người ta hộc máu luôn rồi!”
"Cái này gọi là cá không ăn muốn cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư, thằng nhóc này gây chuyện lớn rồi!”
“Mọi người cũng nhìn thấy cả rồi đấy, chuyện này không hề liên quan gì đến Đại học Nam Phong chúng tôi nhé, thằng nhóc này là nhân viên ngoại lai, không phải người của bệnh viện chúng tôi!”
“Thật đáng tiếc cho bệnh nhân đó, nếu như không để thằng nhãi này châm cứu mà tới bệnh viện lớn điều trị thì có lẽ sẽ không có thảm cảnh như hiện giờ!”
Ngay lúc này, Triệu Phong chỉ cười khẩy.
“Đám người dốt nát như các ông thì hiểu cái gì chứ, máu màu đen này là máu bên trong nội tạng của bệnh nhân, tôi đã dùng vô cực thần châm để châm cứu vào huyệt thận dụ và huyệt mệnh môn của cô ấy, sau đó lại dùng vô cực thần châm để đả thông huyệt thiên đột và huyệt hoa cái, giúp cô ấy có thể đẩy hết khí độc và máu bẩn ở vùng thân lên trên, rồi phun ra từ miệng.
Máu này có màu đen, điều đó chứng tỏ rằng, tôi đã lọc sạch được máu bẩn và khí độc bên trong thân của cô ấy!”
Sau khi đã châm cứu xong, người phụ nữ cũng đã phun ra được máu độc, Triệu Phong bắt đầu rút kim châm.
Lúc này, giáo sư Tào Côn và giáo sư Quan Chi Danh đều đồng thời nhìn theo những cử chỉ của anh.
“Cậu!
Cậu châm cứu xong rồi đấy à? Việc châm cứu không phải chuyên môn của cậu, cậu đừng có mà làm liều!”
Quan Chi Danh nhìn Triệu Phong, nhân lúc ông ta và Tào Côn còn đang tranh cãi, anh đã nhanh chóng châm cứu nốt phần còn lại, sau đó thu dọn kim châm.
Trong lòng ông ta, ngoại trừ sự ngỡ ngàng không thể tin nổi, còn có thêm tâm trạng vô cùng phức tạp.
Còn về việc, đó rốt cuộc là tâm trạng phức tạp gì, bản thân Quan Chi Danh là người hiểu rõ nhất, có điều ông ta sẽ không dễ dàng biểu lộ ra ngoài, dù sao thì nó cũng liên quan tới góc khuất của một con người.
“Nên châm cứu như thế nào, còn tới lượt ông dạy à.
Từ khi lên năm tuổi tôi đã bắt đầu tiếp xúc với vô cực thần châm, việc châm cứu không hề có quy tắc cố định nào cả, đây mới gọi là cảnh giới cao nhất của châm cứu, ông căn bản không hiểu được!”
Triệu Phong chắc chắn có tư cách dạy dỗ Quan Chi Danh, nếu xét về phương pháp châm cứu thì ở trước mặt anh, Quan Chi Danh chả là cái thá gì cả! Bị Triệu Phong nói cho một trận, Quan Chi Danh bỗng chốc cảm thấy đây là một sự sỉ nhục nặng nề.
Giống như thể một bề trên đức cao vọng trọng đang dạy dỗ một đàn em ngu ngơ dốt nát.
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy hả? Cậu hãy giải quyết xong cái mớ hỗn độn này rồi hẵng nói chuyện với tôi!”
Quan Chi Danh cũng cảm thấy lần này Triệu Phong đã gây ra chuyện lớn thật rồi.
Ông ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn ra, vừa rồi khi tiến hành châm cứu, Triệu Phong đã mắc phải rất nhiều lỗi sai cơ bản, cố ý bày vẽ giở trò, khiến cho bệnh nhân phải chịu khổ.
Nhưng vào giờ phút này, giáo sư Tào Côn lại đứng trầm ngâm ngây ngốc.
“Vô cực thần châm?”
Tào Cồn mở to hai mắt, dường như vừa nghĩ ra điều gì đó.
Ông ta đã từng nghe nói đến vô cực thần châm, nhưng cũng chỉ là nghe một vị tiền bối già kể lại, chứ trước giờ chưa từng gặp mặt và tiếp xúc trực tiếp với truyền nhân của vô cực thần châm.
Mà vừa rồi khi Triệu Phong nói rằng anh đã sử dụng vô cực thần châm, giáo sư Tào Côn bỗng chốc sững người.
“Lão Côn, ông làm sao thế? Biểu hiện của ông không ổn cho lắm”
Quan Chi Danh nhìn biểu hiện khác thường trên mặt Tào Côn, trong lòng đầy nghi ngờ khó hiểu.
“Vô cực thần châm, cậu thật sự đã dùng vô cực thần châm sao? Chính là vô cực thần châm trong truyền thuyết đó à?”
Giáo sư Tào Côn không hề đáp lại Quan Chi Danh, cả người ông ta run rẩy kích động chất vấn Triệu Phong.
“Đương nhiên rồi, nếu như tôi không sử dụng vô cực thần châm thì người phụ nữ này cũng không được chữa khỏi đâu”
Triệu Phong thẳng thắn trả lời câu hỏi đầy kích động của Tào Côn.
Khi nói ra câu này, anh đã hoàn toàn chữa