“Thuốc xổ thật hả?”
Sắc mặt Tống Trí Viễn trở nên ngưng trọng trong nháy mắt.
“Bạn già cơ thể đã không chịu nổi như vậy, nếu như lại uống nhầm thuốc xổ liệu có chịu nổi không?”
Nghi ngờ luẩn quẩn trong lòng ông.
Lại thấy thái độ lạnh nhạt của Triệu Phong, Tống Trí Viễn tự nhủ trong lòng, " Không nên đưa ra kết luận trước khi chân tướng được tỏ tường”
"Tiểu Triệu, tôi tin tưởng cậu sẽ không làm trái với y đức, nhưng toa thuốc này thật sự là thuốc xổ sao?”
Tống Trí Viễn cũng sẽ không vì một câu nói của Hà Thanh Dương mà nhận định Triệu Phong là một tên lang băm. Coi như anh ta hồ đồ, không lẽ Triệu Thiết Sơn cũng hồ đồ nốt?
Trình độ của Triệu Thiết Sơn có kém hơn các bác sĩ giỏi của tỉnh một chút, nhưng mà ở phương diện nhìn người tuyệt đối không tệ.
“Không sai, chính là thuốc xổ” Triệu Phong gật đầu đáp.
“Anh to gan thật, dám hại bà nội của tôi, đêm tính mạng của bà nội tôi ra làm trò đùa sao?” Tống Từ tức giận, mắt như bốc hỏa.
Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
Cô từ lâu đã nghi ngờ vào trình độ y thuật của Triệu Phong ngay lúc này bộc phát sự tức giận.
Tống Trí Viễn cũng rất khiếp sợ, rất hoang mang cau mày nhìn Triệu Phong.
Triệu Phong với anh ta có ân cứu mạng, anh ta sẽ không chất vấn Triệu Phong như Tống Từ được, nhưng chuyện này cũng nên hỏi rõ ràng, tra ra manh mối.
Về phía Hà Thanh Dương, hiện tại đang cười thầm trong lòng, nói thầm trong bụng rằng đây là một cơ hội ngàn năm có một, có một tên lang băm làm nền, tiếp sau đây anh ta sẽ ra tay cứu nguy chắc chắn sẽ thêm mười phần tín nhiệm.
Triệu Phong cảm nhận được bầu không khí hiện tại rất ngưng trọng, nhất là ánh mắt đầy lửa giận của cô nàng tiểu yêu tính Tống Từ như thể hận không thể lập tức xé nát anh ra vậy.
“Là thuốc xổ thì làm sao nào? Tôi đã dám bốc thuốc thì sẽ có 100% tự tin. Tin tôi đi, đảm bảo sẽ không làm mọi người thất vọng”
Giọng nói của Triệu Phong lúc này bình thản và nhẹ nhõm.
Anh là trụ cột chân truyền của đệ nhất nữ thần y Triệu Linh của Hoa Hạ, sao có thể tùy tiện chà đạp y đức được. Bất luận như thế nào anh đều nghiêm túc chữa trị cho bệnh nhân.
Sở dĩ thái độ nhẹ nhàng là bởi vì bệnh khó chữa trong mắt các bác sĩ ở đây, đối với anh chỉ là bệnh vặt mà thôi.
Người thường thì hay già mồm, lấy thuốc xổ chữa bệnh giống như là lấy độc trị độc vậy.
Tống Trí Viễn thấy thấy thái độ bình tĩnh của Triệu Phong rốt cục có chút niềm tin.
“Tôi tin cậu”
Khi Tống Từ nghe ông mình nói như vậy cô quả thực sắp phát điên.
“Ông ơi, đã xác định là thuốc xổ rồi, ông sao lại còn bảo vệ anh ta chứ? Chẳng lẽ sức khỏe của bà không quan trọng bằng tên lang băm này hay sao?”
Hà Thanh Dương lúc này cũng thêm dầu vào lửa nói, “Thưa ông Tống, tôi cảm thấy ông vẫn thêm thận trọng, thuốc xổ không phải là chất kịch độc nhưng tiêu chảy cũng làm tổn hại cơ thể rất nhiều, xin
ông Tống suy xét kỹ lại”
“Kẻ tầm thường thì hiểu biết nông cạn, thuốc có 3 phần độc, tôi đã dám sử dụng nhất định sẽ chữa khỏi bệnh!” Triệu Phong ánh mắt lạnh dần quát sang chỗ Hà Thanh Dương một thoáng.
Bỏ đá xuống giếng không phải là điều tốt đẹp gì.
“Haha, ai cho anh dũng khí đó vậy? Dám nói đến bệnh và thuốc hùng hồn như vậy. Lấy thuốc xổ làm thuốc giải đã chứng minh anh là lang băm mà bây giờ anh có thể nói lớn không ngượng mồm như thế cùng chứng minh anh chỉ là loại bác sĩ dỏm khoác lác, lưu manh!” Hà Thanh Dương cười lạnh.
“Ngu dốt!” Trong mắt Triệu Phong, Hà Thanh Dương xách giày cho anh cũng không xứng.
“Tôi ngu dốt? Tôi cho cậu biết, tôi là truyền nhân của Nhân Tâm, gia tộc của tôi có lịch sử hơn 100 năm về Trung Y!” Hà Thanh Dương ngẩng đầu, giọng nói cao vút.
Nghe xong Triệu Phong không nhịn được cười.
Ông đây là truyền nhân của thần y, đã từng đấu với một số bác sĩ y khoa Hoa Hạ tại Liên Tâm Đường. Nhân Tâm Đường không có cửa tham dự mà dám gọi mình là Trung Y Thế Gia?
“100 năm mà chưa đạt đến trình độ cấp quốc gia là quá thất bại” Triệu Phong cười nhạt nói.
Đúng lúc này bảo mẫu đem thuốc đã sắc đến.
Bây giờ Tống Trí Viễn đứng trước một tình huống khó, chính là có nên cho bạn già dùng thuốc Triệu Phong kê không?
Cuối cùng, Tống Trí Viễn vẫn chọn tin tưởng Triệu Phong vì Triệu Thiết sơn từng nói qua Triệu Phong rất có thể là truyền nhân cổ y.
Vị trí truyền nhân cổ y rất khó đạt được quý như gấu Trúc, mà Nhân Tâm Đường cho dù có danh tiếng lâu năm vẫn thua xa truyền nhân cổ y.
Làm Tống Trí Viễn khâm phục chính là, Triệu Phong từ đầu đến cuối không lộ
thân phận, nếu anh nói một tiếng mình là truyền nhân cổ y thì Hà Thanh Dương rắm cũng không dám thả nữa là.
Ông đại khái cũng hiểu được dung ý của tiểu Triệu rồi, nếu như bây giờ công khai thân phận truyền nhân cổ y sẽ mang lại không ít phiền phức. Đến lúc đó sẽ có nhiều bệnh nhân đến tìm anh bốc thuốc tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày. Tống Trí Viễn nghĩ thầm trong lòng.
"Ông ơi, con đã mời chú Hà đến, sao không để chú ấy xem mạch cho bà một chút, chẩn bệnh cho bà” Tống Từ nói.
“Đúng vậy thưa ông Tống, Hà Thanh Dương tôi mặc dù không phải danh y lừng lẫy nhưng ít nhất cũng giỏi hơn thằng nhóc kia chứ” Hà Thanh Dương nói.
Đến Hà Thanh Dương cũng mở miệng, Tống Trí Viễn cảm thấy tạm thời nên cho anh ta thử một lần, nhưng trong thâm tâm Tống Trí Viễn vẫn hướng về Triệu Phong