“Ông Hoàng, trong tay tôi có vé vào cửa do chính nhà họ Hoàng ông cung cấp.
Chẳng lẽ ông lại muốn gây chuyện với khách nhà mình sao?”
Triệu Phong khẽ mỉm cười quơ quơ tấm vé vào trên tay.
“Nói bậy, nếu không phải là khách quý nhà tôi thì muốn có được vé vào cửa cần phải bỏ ra 1 triệu tệ.
Cậu là cái thá gì cơ? Chỉ sợ cậu có bán nhà bán cửa cũng không móc ra nổi 1 triệu tệ ấy”
Sau lưng Hoàng Lão Tà, thư ký riêng của ông ỏng ẹo đi đến cao giọng nói.
Cô ta vừa dứt lời thì những người tụ tập lại hóng chuyện không khỏi nhỏ giọng bàn tán.
Trời ơi, thì ra là nếu muốn kết bạn với đám nhà giàu này thì ngay cả phí vào cửa bọn họ cũng không bỏ ra nổi.
Cũng khó trách đám người đến tham dự bữa tiệc ai nấy cũng đều vênh vang đắc ý như vậy.
Nếu như có thể lên được chiếc thuyền này, chỉ sợ một cái vung tay là đã thu về vô số tiền tài và mối quan hệ với người giàu có.
Lúc đó tùy ý ăn ké một phần đầu tư cũng đủ cho lũ dân đen thấp cổ bé họng bọn họ không phải lo chuyện tiền nong nữa rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám dân thường bọn họ có được mấy người có thể tích cóp cả một đời được ba tổ chứ? Đó là một số tiền mà cả một đời bọn họ lao lực cũng không thể làm ra nổi.
Thế mà trong mắt bọn nhà giàu, con số đó cũng mới chỉ là một tấm vé vào cửa mà thôi.
"Ông chủ Hoàng, không cần quan tâm tôi làm thế nào mà có thể có được tấm vé này.
Không phải bên ông chỉ cần kiểm tra một tí là biết hàng thật hay giả sao?”
Triệu Phong vừa cười vừa nói.
Hoàng Lão Tà nhìn thấy anh không có lấy một chút kinh sợ gì với mình mà ngược lại sau khi quậy phá bữa tiệc xong thì còn dám trò chuyện vui vẻ với chủ nhà.
Thực sự không có một chút nể mặt nào với ông ta, nghĩ đến điều này ông ta không nhịn nổi nữa.
Ông ta thậm chí còn cảm thấy khuôn mặt tươi cười kia của Triệu Phong là đang khiêu chiến uy quyền với ông ta.
“Không quan tâm, bữa tiệc này do tôi chủ trì, tôi muốn ai được tham dự là quyền của tôi.
Nể mặt có các vị khách quý còn đang có mặt ở đây tôi tha cho cậu một lần.
Nếu thức thời thì hãy tranh thủ thời gian mà cút ngay đi”
Hoàng Lão Tà mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta đã có ý muốn giết người.
Làm sao ông ta có thể để Triệu Phong lên mặt trong địa bàn của ông ta rồi lại an toàn trời về chứ? Trước đó Triệu Phong còn nghĩ sẽ thương sót mà nhận Hoàng Lão Tà này về làm chó giữ nhà cho anh.
Nhưng anh không ngờ ông già này tính cách không những cổ quái, mà lòng dạ còn độc ác như vậy.
Quả nhiên nếu mà so với đám họ hàng coi trời bằng vung kia của ông ta thì đều là cá mè một lứa.
Nhưng ông ta như vậy cũng tốt, anh cũng chỉ định đến để thu phục ông già này thôi, không hề có hứng thú tham gia cái bữa tiệc gì mà Thiên Hải này cả.
Cuối cùng thì kết quả cũng sẽ dẫn đến chiến tranh thôi, ít ra anh nên dứt khoát một chút với đám người này.
Hoàng Lão Tà làm sao có thể biết tâm tư Triệu Phong đang tính cái gì, hoặc nói là ông ta hoàn toàn không xem anh ra cái gì.
Bên cạnh ông ta là bốn thuộc hạ thân cận và nhóm bốn vệ sĩ.
Tám người này là những bậc thầy mà ông ta đã chọn từ hàng ngàn người, mỗi một người trong bọn họ đều là cao thủ có khả năng một đánh mười.
Vì muốn giữ mặt mũi tôn nghiêm, ông ta liếc mắt cho hai người bên cạnh, ra dấu hiệu cho họ chú ý.
“Ra tay nặng vào, không cần để nó còn sống”
Hoàng Lão Tà thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy được hai bóng đen phóng ra nhanh như tên bắn đánh tới chỗ Triệu Phong.
“Nội lực hai người này mạnh mẽ thật”
Triệu Phong liếc mắt nhìn một cái, nhận ra kẻ tiến đến không có ý tốt.
Hai người này đều là dân luyện võ có chút bản lĩnh, tuyệt đối không thể so sánh với đám đối thủ trước giờ của anh.
Anh mỉm cười, vừa định nghênh chiến thì bỗng nghe được có tiếng hô hoán trong đám người đăng xa: “Hội trưởng thương hội Giang Nam, hội trưởng Dương Kim đến”
Giọng nói này vừa dứt thì đám người đứng xem bị dạt ra làm hai, lộ ra một con đường thông thoáng rộng rãi, một người đàn ông trung niên có khí thể hiện ngang từ từ đi tới.
Người đến chính là hội trưởng thương hội Giang Nam do nhà họ Triệu phái đến Giang Nam để hỗ trợ Triệu Phong, hội trường Dương Kim.
Đám người mới vừa nãy còn đang vây quanh Hoàng Lão Tà a dua nịnh nọt ngay lập tức quay ngoắt sang chỗ Dương Kim khen lấy lòng.
Trước mặt hàng ngàn tên đại gia từ phong kia, thân phận của Dương Kim là một vị trí bọn họ hoàn toàn không thể chạm đến.
Dù cho cái chức hội trưởng chỉ là một cái tên trên danh nghĩa, nhưng số lượng tiền tài sản nghiệp trong tay ông ta lại là thứ mà một vài gia đình quyền thể có phấn đấu cả đời cũng nằm mơ không thấy được Hoàng Lão Tà có biết Dương Kim.
Dương Kim cũng coi như là người có tính cách hướng nội, không thích quá nổi bật, nên ông ta rất ít khi tham gia các loại tiệc tùng có tiếng này, khi Hoàng Lão Tà gửi vé mời thì ông ta cũng chỉ nhận cho có lệ.
.
Lúc đầu Dương Kim từ chối thẳng thừng, thế mà không ngờ ngay thời khắc mấu chốt này ông ta lại đến.
Hoàng Lão Tà nếu mà mất mặt trước mắt Dương Kim, thì chẳng phải cũng tương tự nhà ông ta cũng trở nên thấp kém hơn so với các gia đình quyền quý khác sao? xa: “Hội trưởng thương hội Giang Nam, hội trưởng Dương Kim đến”
Giọng nói này vừa dứt thì đám người đứng xem bị dạt ra làm hai, lộ ra một con đường thông thoáng rộng rãi, một người đàn ông trung