Nhìn thấy bóng hình đó, Triệu Phong có chút thất vọng.
Bởi vì vừa rồi, bộ dạng chui ra từ gầm bàn của người con gái ấy khiến anh có có một thiện cảm mơ hồ, không rõ.
Nếu như không có Lâm Nhuyễn Nhuyễn, anh vẫn còn có cái quan niệm sai lầm về tình yêu.
Nghĩ đến đây, Triệu Phong quay người muốn rời đi, nhưng lúc này, có một cô gái đột nhiên rít lên.
“Ôi trời, cô xem, đây không phải là cậu cả nhà họ Bạch ở Giang Nam sao?”
“Đúng vậy đó, đẹp trai qua đi, người bên cạnh cậu chủ Bạch không phải là con trai của ông chủ Hoàng, Hoàng Diệu Huy sao? “Ngây ra đó làm gì, mau xuống đây, làm quen một chút đi!”
Chỉ với ba câu nói đó, chưa đợi Triệu Phong xuống dưới tầng, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng của mấy cô gái từ đằng sau anh truyền đến.
Triệu Phong quay đầu lại nhìn, suyt chút nữa phụt miệng cười.
Hóa ra mấy cô gái đằng sau anh đều ăn mặc giống y hệt với cô gái ăn vụng vừa nãy, chỉ là cô gái lúc này không có ở trong đây.
Suy cho cùng, từ lúc quen Bạch Vi Vi, anh đã hoàn toàn miễn nhiễm với loại con gái như thế này.
Đối với những người con gái chỉ nhìn quen quần áo chứ không hề quen mặt đó, anh dường như chỉ nhìn lướt qua là có thể chắc tám chín phần đây là trang phục biểu diễn, người con gái đó tránh né những người chị em của mình, không phải bị cô lập thì cũng là không cùng chí hướng.
Đáng tiếc rằng Triệu Phong rất rõ một điều, vũ hội của giới nhà giàu mà mời nhiều những vũ công trẻ thể này, nhiều khả năng là để phục vụ những vị quan chức cấp cao.
Cho dù cô gái đó dù có thuần khiết đến đâu cũng chưa chắc có thể an toàn rút lút.
Anh nhẹ nhàng cười, cảm thấy bản thân đã lo lắng thừa thãi, nhưng lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ từ đằng sau đâm vào người anh.
Bởi vì trên cầu thang, trọng tâm không được vững, hai người dường như sắp ngã xuống đến nơi thì Triệu Phong đã nhanh tay, nhanh mắt hơn, nắm lấy tay cô gái đó, thuận lấy đỡ eo cô.
Vốn dĩ định nói “không cần khách sáo”
thì đã bị người con gái đó hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Khốn khiếp! Trang phục biểu diễn của tôi!”
Nhìn thấy rượu sâm banh ướt đẫm phần áo trên màu trắng của cô gái, ngay cả đến áo lót bên trong màu vàng cũng đều bị lộ ra.
"Ôi trời, tiểu Lan, cô đúng là không cẩn thận gì cả, lẽ nào cho rằng cậu chủ có quyền thế đây sẽ rước cô lên thuyền trước, còn ở đây trộm đồ ăn ăn?”
“Ngụy Thần, sao cô đẩy tôi?”
Bị tiểu Lan chế nhạo.
Ngụy Thần quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào cô gái đang chất vấn mình "Ngụy Thần, Lý Lan, giờ bọn cô còn ở đây cãi nhau làm gì, không mau lo làm chuyện của mình đi!”
Một cô gái xinh đẹp, dáng người cao ráo, yểu điệu lạnh tanh ra lệnh nói.
Hai người kia lập tức im lặng không nói gì, đây chắc chắn là người đứng đầu của bọn họ.
Ngoài Lý Lan ra, những cô gái khác đều hoan hỉ cười bước về phía cửa.
Người phụ nữ ra lệnh lúc này lúc đi qua Triệu Phong, đôi mắt phượng thon dài của cô ta nhìn Thấm Phong đánh giá một lượt rồi dùng ánh mắt lạnh lùng rời đi.
Nhìn thấy phong thái của cô gái này là biết, cũng giống như những cô gái gặp mặt vừa nãy, nhìn thấy Triệu Phong vừa trẻ tuổi lại lạ mặt, cùng lắm cũng chỉ cho rằng anh là người làm công trên du thuyền mà thôi.
“Nửa tiếng sau, tập hợp tại phòng hóa trang!”
Người nữ đội trưởng đó nói nói.
Triệu Phong chau mày lại, tuy rằng quần áo của anh bị ướt nhưng có thể yêu cầu người đến giặt sạch sẽ, nhưng anh cũng lười để ý chuyện vặt vãnh này nghiêng người tiếp tục đi lên.
“Đứng lại, tôi để anh đi chưa?”
Lý Lan bỗng chắp hai tay chống lên eo quát Triệu Phong.
“Sao vậy?”
Triệu Phong không hề quay đầu hỏi.
“Anh làm bẩn quần áo của tôi, không biết xin lỗi sao?”
“Tôi đã cứu cô đó, không biết cảm ơn sao?”
“Khẩu khí lớn thật, ai cần anh cứu tôi? Một người làm công như anh, ở đây ăn vụng đồ, coi chừng tôi khiếu nại anh với quản lý đấy!”
Lý Lan tức giận nói.
“Được thôi, cô cứ đi việc khiếu nại!”
Triệu Phong cảm thấy người con gái thật sự có phần ngang ngược giống Bạch Vi Vi.
Có mắt mà không thấy thái sơn, nhìn thấy bộ dạng giả vờ giả vịt của người đàn ông, Lý Lan liên tiến đến, bởi vì tính tình tìu ý ăn uống của mình mà