Lúc này mấy tên bảo vệ mới để ý tới Triệu Phong bên kia.
Nhưng ngay khi thấy Triệu Phong, mấy tên bảo vệ cùng một lúc bước lùi ra sau một bước.
"Tại sao!
lại là anh.
"
Vẻ mặt của tên bảo vệ đứng đầu vô cùng hoang mang hỏi.
Vừa nãy ở cửa, đã có nhiều người nhìn thấy được khả năng của Triệu Phong.
Người ngoài thì chỉ nghĩ đó là một buổi biểu diễn nhưng mấy tên bảo vệ kia lại biết rõ đây mà là biểu diễn gì chứ.
Chính bọn họ đã nhìn thấy anh em mình gãy cả tay cả chân.
Triệu Phong nhìn thấy bọn họ thì có chút dở khóc dở cười nói: "Có lẽ số của mấy người không được đỏ lắm.
Bữa nay đánh một trận để quyết định luôn đi!" Mấy tên bảo vệ chỉ vừa thấy ánh mắt của Triệu Phong thôi thì đã sợ đến mức muốn tự giác nhảy xuống biển cho rồi.
Bọn họ vốn nghĩ rằng sẽ tránh được cả đời nhưng không ngờ lúc này lại gặp nhau ở đây.
"Không không không!
Anh Triệu đừng hiểu lầm mà.
Bọn tôi!
bọn tôi chỉ là đến xem thôi!" Vẻ mặt của bảo vệ đứng đầu vô cùng căng thẳng, nhanh chóng giải thích lại.
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!
Bọn tôi đi ngay đây!" "Mọi người đừng nhìn nữa.
Ở đây không ai làm loạn cả, tất cả chỉ là hiểu lầm.
"
Mặc dù tiền lương một tháng của nhà họ Hoàng có thể lên tới mười tỷ đồng.
Nhưng chỉ vì chút tiền ấy mà làm gãy cả tay và chân thì nó không đáng lắm.
Mấy tên bảo vệ nói xong thì rời khỏi đây ngay lập tức.
Thấy mấy tên bảo vệ rời đi cũng không thèm quay đầu nhìn lại, đội trưởng và bọn người Lý Lan quay qua nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang.
Ba bốn con người bảo vệ khôi ngô mà lại đi sợ một tên đàn ông nhỏ bé, gầy gò à? Hay là, người đàn ông kia có một bối cảnh thật là lớn, khiến cho người ở nhà họ Hoàng cũng phải kiêng nê? Tất cả đều không thể xảy ra! Ở Giang Nam này, mấy cậu chủ nhà giàu của mấy dòng họ lớn đều không dám láo xược với nhà họ Hoàng giống vậy.
Cái người trẻ tuổi ở trước mặt này thì còn có thể có gia thế lớn cỡ nào nữa chứ.
Nhất định là do mấy tên bảo vệ nhát gan, sợ phiền! Nghĩ vậy nên Lý Lan ngay lập tức hít vào một hơi thật sâu rồi chỉ thẳng vào Triệu Phong nói: "Anh đừng có cho rằng mình có thể hù dọa được mấy tên bảo vệ đây thì có thể làm càn.
Một hồi, người của nhà họ Hoàng đến thì chắc chắn anh sẽ bị bọn họ ném xuống biển để cho cá ăn.
"
Nghe được những lời hăm dọa của Lý Lan, Triệu Phong cảm thấy có hơi buồn cười.
Anh mặc kệ rồi nói lại: "Tôi sẽ không bị ném xuống biển cho cá ăn đậu nên không cần cô phải quan tâm.
Tôi nhắc nhở ngược lại cô, giờ chỉ còn một phút nữa, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng để giao Chu Linh kia ra đây! Nếu không thì một chút nữa cô không chỉ đơn giản bị ném xuống biển cho cá ăn đâu.
"
Lúc nhìn thấy Triệu Phong đe dọa ngược lại mình, Lý Lan quả thật có chút căng thẳng.
Thậm chí trong một phút nào đó, cô ta đã tin vào lời đe dọa của Triệu Phong.
"Anh!
anh là cái đồ bị bệnh tâm thần.
Đừng có ở đằng kia mà nói nhảm nhí nữa! Chu Linh kia tự mình chạy trốn, liên quan gì đến tôi chứ.
Anh đừng có mà ngang ngược!" Lý Lan hít thở thật sâu, chỉ thẳng vào mặt Triệu Phong mà chửi.
Triệu Phong vẫn như trước, không dịu lại cũng không tức giận.
Anh nhìn đồng hồ trên tay, vậy mà lại bắt đầu!
đếm ngược thật kìa.
"Ba mươi giây! "
"Hai mươi giây nữa.
"
"Còn mười giây! "
Lúc đó, tất cả mọi người đều cho rằng Thần Phong bị điên.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một âm thanh ầm ỹ.
m thanh này rõ ràng là từ ở ngoài sảnh của buổi tiệc vang vào đây.
"Chết tiệt.
"
"Mấy người làm gì vậy? Đây là buổi tiệc của nhà họ Hoàng đó.
Ai cho các người xông vào đây!" "A!
Có ai không.
.
"
"Cứu mạng với! !" Ngay lúc này, sảnh lớn của buổi tiệc đã loạn cào cào.
Gần năm mươi người đàn ông mặc đồ vest màu đen tràn vào, vây quanh sảnh của buổi tiệc khiến nó chật cứng.
Ngay lúc này, người ngồi ở vị trí chủ tiệc là Hoàng Chí Thành cũng đã đi lại để xem xét.
Lúc anh ta đứng lên nhìn thì chỉ thấy một đám người đông nghịt, còn toàn bộ nhân viên bảo vệ của mình đều đã nằm ra đất hết.
Hoàng Chí Thành tức giận trừng mắt, anh ta chửi: "Mẹ nó, bộ tụi bây ăn tim gấu gan báo hay gì mà dám đây làm loạn hả.
"
Dứt lời, Hoàng Chí Thành cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi người vào.
Dù sao ở bên trên du thuyền vẫn còn đám nhân viên bảo vệ.
Phần lớn người của nhà họ Hoàng vẫn còn ở trên bờ.
"Tôi thấy nếu cậu tính gọi cho Lão Tà để kêu thêm người tới đây thì không cần đâu.
Những người này là do tôi gọi đến.
Cậu có kêu thêm người thì cũng chỉ để tăng thêm tổn thất mà thôi.
"
Ngay lúc Hoàng Chí Thành còn chưa kịp bẩm số thì Dương Kim ở bên kia đã đứng dậy, thản nhiên lên tiếng.
Nếu là người khác nói mấy lời này thì Hoàng Chí Thành đã sớm tức giận mà hét lên một tiếng rồi.
Nhưng người trước mặt ông là Dương Kim.
Việc này