Chỉ trong một lúc sau, Triệu Phong đã lấy một cọc tiền từ trong xem của ra rồi trở lại sân.
"Đây là 70 nghìn tệ, mọi người hãy tự chia với nhau.
Chỗ tiền này còn nhiều hơn cả lãi suất.
Sau này mấy người đừng tới nơi này nữa" "Đại Dũng, bạn của anh đúng là một người có tiền”
"Thật không nhìn ra Đại Dũng vậy mà lại có một người bạn nhiều tiền như vậy.
Sau này, Đại Dũng mà có chuyện cần dùng đến tiền thì cứ trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ để cho anh lãi suất thấp" "Cầu Đản, cậu giả vờ ít thôi.
Lãi suất của cậu là cao nhất đấy.
Lãi suất của tôi mới là thấp!" Một số người tranh giành nhau để chia tiền.
Cuối cùng bọn họ gần như vì số tiền lãi suất không được chia đều mà xảy ra một cuộc đánh nhau.
"Nếu các người vẫn không đi thì tôi sẽ không trả lại số tiền này đâu”
Triệu Phong uy hiếp.
Quả nhiên, sau khi nghe Triệu Phong nói như vậy, một số dân làng lập tức cầm tiền rồi vội vã đi ra ngoài.
Sau khi dân làng rời đi, Đại Dũng nhìn Triệu Phong, nói: "Số tiền này tôi sẽ viết cho cậu một tờ giấy ghi nợ.
Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu Triệu Phong bất đắc dĩ cười rồi nói: "Số tiền này anh cũng không cần phải trả lại cho tôi đâu.
Nếu anh muốn trả lại thì hãy trả lại cho Lý Mạc đi, tôi ghi khoản nợ này của anh ấy.
”
"Ngay cả khi anh đứng ra đã giúp tôi, tôi cũng sẽ không xuống núi đầu.
Lý Mạc, anh chắc chắn là hiểu được tôi không có nợ anh, càng không nợ các anh em" Đại Dũng lạnh lùng nói.
Lý Mạc cứ vậy mà đứng bất động ở đó.
Anh ấy biết, trái tim của Đại Dũng rất lạnh.
"Hai người đi đi, Tiêu Mỹ sắp trở về rồi.
Tôi không muốn con bé nhìn thấy anh”
Đã như vậy, Lý Mạc chỉ có thể đành phải rời khỏi đây cùng với Triệu Phong.
Khi hai người đã lên xe, đúng lúc bọn họ chuyển bị rời đi thì bọn họ nhìn thấy một cô bé ăn mặc gọn gàng bước vào trong sân.
Cô bé rất dễ thương, cả người đều mặc toàn đồ hiệu, đôi giày mà cô bé đang đi trên chân chắc chắn không ít hơn 1000 tệ.
Lúc này, cuối cùng Triệu Phong cũng biết được số tiền mà Đại Dũng vậy là để tiêu vào đâu.
Tình yêu mà anh ta dành cho con gái mình là vô cùng lớn.
Trên đường trở về thành phố, Lý Mạc cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói một lời nào.
"Nếu anh muốn anh ta ta ra khỏi núi thì tôi có một cách" Triệu Phong mở miệng.
Lý Mạc nhìn Triệu Phong rồi cười khổ mà lắc đầu, anh ấy nói: "Năm đó tôi đã không để ý lời khuyên can của anh ấy mà cứ rời đi như vậy.
Hiện tại anh ấy không muốn xuất núi, tôi cũng có thể hiểu được.
"
"Tất cả tâm trí của anh ta đều đặt trên người cô con gái của mình, cho nên, anh chỉ cần xử lý đứa con gái kia thì chắc chắn anh ta sẽ rời núi”
Triệu Phong nói.
Thấy Triệu Phong lại dám chú ý đến con gái của Đại Dũng, Lý Mạc trợn mắt há hốc mồm, nói to: "Cậu dám!" "Ha ha ha.
.
"
Triệu Phong cười to, nói: "Nhìn anh sợi hãi chưa kìa, anh nghĩ tôi là loại người sẽ xuống tay với một cô bé hay sao?" Lý Mạc cũng cảm thấy mình đã phản ứng hơi thái quá, sao Triệu Phong lại có thể là loại người như vậy được chứ? "Nhưng mà không phải cách hôm nay anh dùng cũng không có ích hay sao? Hơn nữa lại còn hại tôi mất 70 nghìn tệ một cách vô ích nữa”
Triệu Phong vừa cười vừa nói.
"Chuyện của ngày hôm nay chỉ là trùng hợp.
.
”
Lý Mạc nói.
Khi thấy Lý Mạc đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận, Triệu Phong cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nói: "Chuyện Đại Dũng nợ tiền cũng không phải một ngày hai ngày, những người dân kia sao lại đến một trùng hợp như vậy.
Sao đúng vào hôm nay bọn họ lại tập hợp lại mà tìm tới cửa đòi nợ? Hơn nữa không phải là anh còn biết gia đình Đại Dũng sống trong làng này nhưng anh lại không biết cụ thể là anh ta sống ở đâu? Cho nên anh ta đã hỏi thăm vị trí nhà của Đại Dũng qua những người dân trong làng.
Sau đó anh vừa cố ý vừa vô ý thể hiện dáng vẻ rất thân thiết của mình với anh ta, đơn giản là anh muốn để cho người dân trong làng biết Đại Dũng có một người bạn giàu có.
Tin có một người xa lạ đến đã rất nhanh được truyền ra khắp thôn, cho nên khi những người dân làng kia nghe thấy vậy thì bọn họ lập tức đến! ”
Thấy tâm tư nhỏ bé của mình bị Triệu Phong vạch trần, Lý Mạc cũng chỉ biết cười ha ha mà xấu hổ rồi đưa tay lên gãi gãi cái đầu rồi nói: "Dù sao, đối với cậu đây cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ, tôi cũng là vì không có cách nào khác.
Mà bên cạnh tôi cũng không có người bạn nào có tiền, sau một nghĩ tới nghĩ lui thì hôm nay tôi đành phải gọi cậu tới thôi.
”
"Đường đường là Mạc Sói có danh tiếng lẫy lừng của Thành phố, vậy mà anh lại đi lừa bạn mình 70 nghìn tệ.
Một ông chủ như anh cũng thật là thất bại quá rồi.
"
Triệu Phong trêu ghẹo nói.
"Chuyện đời khó lường, cậu coi, hiện tại Mạc Sói Thành phố Giang Nam xem ra đã là một con chó mất nhà rồi.
”
Lý Mạc đột nhiên thở dài rồi nói.
Sau khi Lý Mạc xuống xe, Triệu Phong lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho 9526.
"Giúp