Chu Linh hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp lấy điện thoại di động ra và phát một đoạn video, sau đó cô ấy ném điện thoại lên bàn.
Nội dung bên trong là hình ảnh hai mẹ con đang cấu kết với bác sĩ trong bệnh viện ở Giang Nam, đoạn video này cũng do Triệu Phong nhờ người đến bệnh viện để lấy về.
Diệp Lan và Chu Hạo nhất thời ngẩn ra! "Tốt lắm, Diệp Lan, sao bà có thể độc ác như vậy! Ngay cả tiền của con gái mình mà bà cũng lấy, bây giờ bà hãy trả tiền lại cho tôi, tôi không muốn tiếp tục hôn lễ này nữa!" Mã Ngọc lên tiếng nói.
Nghe đến việc phải trả lại tiền thì Diệp Lan vôi vàng cười nói với Mã Ngọc: "Đừng như vậy mà! Bà thông gia, việc này nhất định là do thằng nhãi này phá rối, chờ lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Chu Linh vậy là được rồi! "
Nhìn thấy dáng vẻ "đến chết cũng không chịu hối cải" của mẹ mình thì trái tim của Chu Linh trở nên lạnh giá, cô ấy biết cho dù mình có làm như thế nào thì cũng không thể thay đổi được gì! Chu Linh lau đi nước mắt, cô ấy quay sang nói với Triệu Phong: "Anh ơi, hãy dẫn em đi khỏi đây, em không bao giờ muốn quay trở lại nơi này nữa!" "Còn muốn chạy à? Tôi xem ngày hôm nay ai dám đi!" Vào lúc này, Lưu Phúc đứng lên và lạnh giọng nói: "Thằng nhãi này, hôm nay mày dám đến đây để quấy rối hôn lễ của con trai tao, vậy thì mày cảm thấy mày có thể rời khỏi đây sao?" "Các người đưa tiền cho bọn họ thì có liên quan gì đến Chu Linh chứ?" Triệu Phong lạnh giọng hỏi.
Răng rắc! Lưu Phúc tức giận đến mức đánh rơi ly trà xuống đất, ông ta chỉ vào Triệu Phong và Chu Linh: "Đừng nói những điều vô nghĩa với tạo, hôm nay bọn mày phải trả lại tiền để bồi thường tổn thất cho tao, Chu Linh phải đi lãnh giấy đăng ký kết hôn với con trai của tao, nói cách khác hôm nay tao sẽ đánh gãy chân của mày!" Chu Linh do dự, cô biết lời nói này của Lưu Phúc tuyệt đối không phải là lời đe dọa, nhà họ Lưu rất có thế lực ở huyện Lâm Hà.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, loại uy hiếp này trong mắt của Triệu Phong được xem là không biết lượng sức mình, anh nói: "Tôi sẽ trả tiền, nhưng liệu ông có dám lấy không?" "Ha ha.
.
"
Lưu Phúc cười lạnh nói: "Ở huyện Lâm Hà này, không có ai mà tạo không dám đòi tiền cả!" "Trời ạ, tôi thật không biết ở huyện Lâm Hà lại có những nhân vật ghê gớm như vậy! Hôm nay tôi thật sự rất muốn gặp bọn họ!" Lúc này, một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào, không phải ai khác mà chính là Tạ Khôn.
Khi Mã Ngọc và Lưu Phúc nhìn thấy Tạ Khôn tiến đến thì vô cùng hoảng sợ, hai người vội vàng tươi cười chào hỏi ông ta.
"Ông chủ Tạ, chúng tôi không nghĩ tới việc này đã quấy rầy ông".
“Lưu Hổ đầu, tại sao tôi lại không thấy cậu ta, nhiều năm như vậy không gặp làm cho tôi thật nhớ cậu ta!" Lưu Phúc nói xong thì hả hê nhìn đám người Triệu Phong và Diệp Lan.
Tạ Khôn bối rối trước câu hỏi của Lưu Phúc một lúc, sau đó ông ta nhìn Lưu Phúc và Mã Ngọc với những dấu chấm hỏi trên mặt.
"Tôi không biết ai là Lưu Hổ cả! Lộn xộn cái gì vậy!" Tạ Khôn nói.
Ông ta đi tới trước người của Triệu Phong, cúi người xuống với vẻ mặt áy náy, nói: "Xin lỗi cậu Triệu, tôi không biết cậu tới nơi này, ngày hôm nay tôi có tổ chức một buổi tiệc ở lầu hai, mong cậu nể mặt tôi mà đến dự!" Lời nói vừa rồi tựa như "sấm sét giữa trời quang" nhất thời đánh vào đầu của Mã Ngọc và Lưu Phúc.
Tại sao có thể như vậy chứ? Tạ Khôn lại đang xin lỗi cái tên Triệu Phong này! Hơn nữa ý nghĩa ở trong lời của ông ta là Triệu Phong chính là vị khách quý mà Tạ Khôn muốn mời vào hôm nay và ông ta căn bản cũng không quen biết Lưu Hổ! Nghĩ đến thái độ của bọn họ đối với Triệu Phong vào ban nãy, Lưu Phúc nhất thời sợ đến mức mất hồn mất vía.
"Ông là Lưu Phúc có đúng không? Nếu trong ngày hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì người của nhà họ Lưu cũng đừng nghĩ đến việc tiếp tục làm ăn ở huyện Lâm Hà nữa!" Tạ Khôn cười lạnh và nói với Lưu Phúc.
"Ông chủ Tạ, việc này là một hiểu lầm, người một nhà của cô gái tên Chu Linh này lừa tiền của tôi, chuyện giữa tôi và cậu Triệu đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!" Lưu Phúc đổ mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng giải thích.
"Chu Linh là em gái của tôi!" Triệu Phong nói.
Ngôn Tình Hay
"Ý của ông là em gái của cậu Triệu lừa gạt ông hay sao? Lưu Phúc, tôi thấy ông không muốn nhà họ Lưu nữa có đúng hay không!" Tạ Khôn nói.
"Không!
Ý của tôi không phải như vậy! "
Lưu Phúc chảy mồ hôi ròng ròng, trong lúc nhất thời ông ta không biết nên giải thích như thế nào, ông ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc