Nhìn thấy Quách Vinh không biết sống chết đứng trước mặt mình, Triệu Phong nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Còn mặt mũi để cười nữa hả? Tôi cho anh một cơ hội, bây giờ tự mình đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi nể mặt cô Chu đây, không so đo với anh, nếu không lát nữa bị đuổi ra ngoài thì sẽ càng mất mặt hơn nhiều đấy.
”
Chu Linh tức giận đến mức muốn đáp lại lời Quách Vinh, nhưng cô chưa kịp đứng dậy thì đã bị Triệu Phong ngăn cản.
“Đừng tức giận, con chó kêu lớn thì không cần người, em cứ gọi đồ ăn trước đi”
Triệu Phong cười nói.
Vốn dĩ Chu Linh còn đang ôm một bụng tức giận, nghe Triệu Phong nói đùa như vậy liền cười phì một tiếng.
“Mẹ nó, mày nói ai là chó hả? Quách Vinh giận đến đỏ mặt, chỉ tay vào Triệu Phong lớn tiếng hỏi.
“Anh đấy”
Triệu Phong lạnh lùng nói.
Lúc này, Quách Vinh mới nhận ra, đầu võ mồm với Triệu Phong không phải là lợi thế của anh ta.
Thế nhưng cũng không thể ra tay đánh người, như vậy thì không phải là người có văn hóa.
Quách Vinh quay qua nói với vị giám đốc kia: “Giám đốc Vương, hôm nay ông đuổi hai người này ra ngoài, tôi lập tức đóng thêm 200 nghìn tệ phí thành viên cho nhà hàng, sau này ngày nào cũng đến nhà hàng của các ông ăn cơm”
Thế nhưng điều khiến cho Quách Vinh không ngờ đến là giám đốc Vương không thèm nhìn ông ta cái nào mà cúi người nói với Triệu Phong: “Cậu Triệu, rất xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng dùng cơm của cậu, tôi sẽ lập tức đuổi con chó điên này ra ngoài ngay”
“Cái gì!”
Quách Vinh cứ ngỡ là mình nghe nhầm.
Giám đốc Vương quay sang nói với anh ta: “Cho anh một cơ hội, bây giờ lập tức xin lỗi cậu Triệu, nếu cậu ấy tha thứ cho anh thì hôm nay tôi cũng sẽ không tính toán với anh”
Quách Vinh hết nhìn Triệu Phong rồi lại nhìn sang giám đốc Vương với vẻ mặt không thể tin được.
“Giám đốc Vương, ông không nhầm lẫn gì đó chứ? Bà chủ Đường của các người cũng không dám đối xử với tôi như thế này, chuyện này tôi nhất định phải gọi điện nói cho bà ấy biết mới được”
Quách Vinh nói.
Giám đốc Vương cười lạnh một tiếng, móc điện thoại ra đưa cho anh ta, nói: “Anh gọi đi!”
Quách Vinh cũng không hiểu ý tứ gì trong lời nói của giám đốc Vương, thế nhưng anh ta vẫn nhận lấy chiếc điện thoại, gọi cho bà chủ Đường.
Triệu Phong ngồi một bên cười cười như đang xem kịch hay, tên Quách Vinh này lại dám gọi điện thoại cho Đường Vân, đây đúng là tự tìm đường chết.
Không chừng nội trong chiều nay mấy cửa hàng của Quách Vinh phải cuốn gói ra khỏi trung tâm thương mại này hết.
Mặc dù Quách Vinh trả tiền mặt bằng rất cao cho trung tâm thương mại này, hơn nữa còn ký kết hợp đồng làm ăn lâu dài.
Thế nhưng với sức mạnh của Đường Vân, nếu Quách Vinh có đem hợp đồng đó kiện lên tòa thì Đường Vân cũng có cách kéo dài thời gian thụ án đến khi anh ta phá sản hết.
Điện thoại vừa kết nối, không đợi Quách Vinh mở miệng, Đường Vân ở đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi: “Sao vậy, kêu cậu đi đón tiếp cậu Triệu, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Cậu Triệu?”
Nghe đến cái tên này, Quách Vinh có chút sửng sốt, cảm giác rất quen thuộc nhưng không nhớ ra lúc nãy giám đốc Vương cũng gọi Triệu Phong là cậu Triệu.
“Bà chủ Đường, tôi là Quách Vinh.
”
Quách Vinh? Ông chủ của mấy cửa hàng ở tầng hai! ”
Nghe ông chủ Đường vẫn nhớ đến mình, Quách Vinh trong phút chốc cảm thấy đắc ý nhìn giám đốc Vương, lỗ mũi anh ta đã nở to lên tận trời rồi.
Sau đó anh ta kể cho bà chủ Đường nghe những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, lại thêm mắm dặm muối một chút.
Đường Vân mới nghe anh ta kể một nửa liền biết nhân vật bám váy đàn bà trong câu chuyện của anh ta chính là Triệu Phong, nếu không thì Quách Vinh cũng sẽ không lấy điện thoại của giám đốc Vương gọi cho ông ta.
“Bà chủ Đường, bà xem đó, Quách Vinh tôi cũng đâu phải là người không biết phải trải, chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ cần nói giám đốc Vương đuổi người này ra ngoài là được rồi, hơn nữa tôi vẫn còn đặt ở chỗ các người 500 nghìn tệ phí hội viên đấy.
”
Quách Vinh đắc ý nói.
“Ha.
.
"
Đường Vân tức giận thở ra một hơi, nhưng vẫn nhẫn nhịn được, nói: “Được rồi, anh đưa điện thoại cho giám đốc Vương đi”
“Được, đợi bà về tôi mời bà ăn cơm! ”
Nói xong, vẻ mặt Quách Vinh tràn đầy ý cười trả điện thoại cho giám đốc Vương.
“Dạ dạ dạ.
.
”
Giám đốc Vương nghe điện thoại, vừa gật đầu vừa trả lời.
Quách Vinh thấy như vậy càng kiêu ngạo hơn, rõ ràng giám đốc Vương đang bị Đường Vân dạy dỗ một trận.
“Thằng nhãi, bây giờ mày cút đi còn kịp đấy!”
Quách Vinh nói