Hắn có loại cảm giác bị cắm sừng.
Cái loại cảm giác nhục nhã này xông thẳng tới đại não.
Hắn trăm triệu lần cũng không thể đoán được, Lâm Nhược lại thật sự cho Triệu Phong ăn bào ngư.
"Triệu Phong, người mà hắn không thể tha thứ được".
Trên trán của Lý Mộc Ca nổi đầy gân xanh, hai mắt sung huyết, trong lòng hung hăng chửi bới. Đam Mỹ Hay
Nhưng mà, Lý Mộc Ca vẫn cố nhịn xuống, cố kìm chế phẫn nộ trong lòng.
Sau đó, hắn ở trước mặt mọi người tỏ vẻ tươi cười nói, "đến đây, chúng ta cùng cạn ly, trong bữa tiệc tốt nghiệp này hãy để chúng ta thoải mái ăn chơi, chúc các vị tiền bối tương lai tươi sáng, phú quý vinh hoa".
Trong bao sương ai nấy đều cạn ly, buông ly rượu xuống, Lý Mộc Ca xoay mặt nhìn Triệu Phong, ánh mắt đẫm lên sát khí.
"Triệu Phong, đi kính rượu Đỗ thiếu đi".
Lý Mộc Ca đã lên sẳn kế hoạch, hắn phải khiến cho Triệu Phong mất hết tôn nghiêm.
"Muốn ta đi kính rượu thì cũng phải cho ta một cái ý do chứ". Triệu Phong liếc Lý Mộc Ca một cái.
"Còn phải dùng tới lý do nữa à? Cậu nghĩ rằng tôi gọi cậu tới đây chỉ ăn bữa tiệc lớn này thôi sao? Những năm sinh đang ngồi ở đây, ngoại trừ cậu ra thì bọn họ ai cũng có thể lực, trong nhà kém nhất cũng phải mở mấy cửa hàng, mà cậu thì tính là cái gì, gọi cậu tới đây là để cậu đi kính rượu mấy đàn em, bằng không chỉ dựa vào người như cậu mà cũng xứng đáng bước vào bao sương xa hoa này à".
Lời của Lý Mộc Ca vô cùng sắc bén, vô cùng chế giễu châm biển, hắn muốn khiến Triệu Phong ngay tại chỗ này trở thành một con chó cho bọn hắn sai xử, thích thì gọi đến không thích thì đá đi.
"Cho dù ta muốn kính rượu với họ thì cậu nghĩ xem bọn họ có dám uống không" Triệu Phong cười lạnh
"Bọn họ có cái gì mà không dám chứ, chẳng lẽ lại sợ người như cậu? Đi nhanh lên, mau mời Đỗ thiếu gia uống rượu". Lý Mộc ca hét lớn.
Lâm Nhược nhìn Triệu Phong, nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo cậu không cần phải đi kính rượu, cùng lắm thì không dự bữa tiệc này nữa trực tiếp chạy lấy người luôn.
Triệu Phong vươn tay ôm lấy eo của Lâm Nhược, nhẹ giọng an ủi.
Mà lúc này Đỗ Thiên Lượng lạnh lùng liếc một cái hận không thể dậm chân chửi thề tại chỗ.
"Lý Mộc Ca cái tên khốn này, dám đẩy hắn vào hố lửa hả".
Triệu Phong nhàn nhã bưng ly rượu, trên khóe miệng còn lộ lên vẻ tươi cười không màng danh lợi.
Đỗ Thiên Lượng nhìn thấy vẻ tươi cười của Triệu Phong, trong lòng càng thêm sợ hãi không khỏi nhớ lại chuyện ở công trường, cũng là nụ cười "giản dị dễ gần". này, khiến hắn lạnh hết cả người.
Triệu Phong mà kính rượu thì Đỗ Thiên Lượng hắn làm sao dám nhận nổi chứ
"Vị Triệu huynh này, tôi không uống rượu được, tôi dị ứng với cồn án
Vì không dám bại lộ thân phận của Triệu Phong nên Đỗ Thiên Lượng cố gắng sửa lại xưng hô.
Trong cái khó hắn ló cái ra cái khôn, nghĩ được một lý do để từ chối tiếp rượu của Triệu Phong.
Mà Lý Mộc Ca nghe thấy lời này trong lòng ôm một bụng tức giận.
Cái gì? Nhị thiếu Đỗ gia lại dị ứng với côn?
Nhớ lại trước kia mỗi ngày trong quán bar, KTV, rượu trắng một bình, bia một thùng, tha hồ uống tha hồ chơi.
Khi về tới nhà còn cầm lấy bình lớn Ô Tô súc miệng, mà hiện tại lại nói bản thân bị dị ứng với cồn, có ma mới chịu tin.
Lý Mộc Ca nghi ngờ người này nhất định không phải Đỗ Thiên Lượng.
"Đỗ thiếu, là thật hay giả đây? Tôi nhớ không nhầm cậu là thánh tửu tại sao hiện tại lại nói bản thân lại dị ứng với cồn rồi? khi nảy lúc cạn ly cậu rõ ràng còn uống hết một ly rượu".
"Tửu lượng của tôi hiện tại chỉ tới một ly, không thể uống thêm được nữa, cậu.
đừng hỏi nữa, hôm nay thân thể không được khỏe, không uống được chính là không uống được". Đỗ Thiên Lượng cố nén tức giận trả lời, hắn hiện tại hận không thể lấy cái búa to mà đập một phát lên đầu Lý Mộc Ca.
"Dễ thôi, Triệu Phong, nếu hôm nay Đỗ Thiếu không uống được rượu thì cậu kính trà hắn đi, mau lên". Lý Mộc Ca cũng không chịu buông tha Triệu Phong, mục đích của hắn là muốn giẫm nát tôn nghiệm của Triệu Phong.
Lời của Lý Mộc Ca vừa thốt ra, trong lòng của Đỗ Thiên Lương kêu lên một câu, "không xong" lúc này hắn lỡ nói bản thân bị dị ứng với cồn chẳng lẽ bây giờ lại nói bản thân bị dị ứng với trà nữa hả trời.
"Đỗ thiếu, mời uống trà". Triệu Phong kính trà Đỗ Thiên Lượng, trên mặt lộ ra ý cười xấu xa.
Nửa người dưới của Đỗ Thiên Lượng bỗng dưng run cầm cập, trong lòng luống cuống không thôi.
"Thôi thôi, tôi cũng không muốn ức hiếp người quá, ai nấy đều sống không dễ dàng gì, cũng không nên khiến người khác khó xử". Ngoài miệng của Đỗ Thiên Lượng nói như vậy nhưng trong lòng lại