Liễu Huệ cúi đầu nhìn Cha Te San một cách bất lực, khi nhìn thấy hàm răng ố vàng kinh tởm của Cha Te San, Liễu Huệ không tránh khỏi cơn buồn nôn.
Kể từ lần cuối cùng sau khi Cha Te San xong việc, Liễu Huệ đã buồn nôn trong cả nửa tháng, có lần Lăng Hải còn nhầm tưởng rằng Liễu Huệ đang mang thai.
“Ông.
Tôi có thể cho ông tiền, ông cho tôi một con số!”
Liễu Huệ rời tầm mắt, cắn môi nói.
“Tiền? Cô nghĩ tôi, một cao thủ trùng độc, thiếu tiền sao?”
Cha Te San nói, sau đó lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu nâu, còn cố ý lắc lắc nó trước mặt Liễu Huệ, và nói: “Thứ này có thể khiến cô ta tạm thời tỉnh lại được một lúc, nhưng vẫn sẽ không giải được độc trùng, cô ta vẫn sẽ chết.
”
Nhìn lọ thuốc màu nâu, Liễu Huệ muốn vươn tay ra đoạt lấy, nhưng Cha Te San đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.
“Người đẹp à, cô còn thơm hơn cả mùi tiền.
”
Vừa nói, Cha Te San vừa dí đầu vào cổ Liễu Huệ ngửi ngửi.
Liễu Huệ sửng sốt, hoảng sợ muốn vùng tay ra, nhưng lại bị Cha Te San bất ngờ đẩy lên bàn Sau khi Liễu Huệ rời khỏi khách sạn, ở dưới lầu Lăng Hải chờ có chút sốt ruột.
“Thế nào rồi? Ông Cha có đồng ý không?”
Lăng Hải hỏi.
Trong lòng Lăng Hải lúc này chỉ nghĩ đến những cái cổ phần kia, căn bản không có để ý đến mái tóc bù xù và vẻ mặt có chút bối rối khi Liễu Huệ từ trong khách sạn đi ra.
Liễu Huệ liếc Lăng Hải một cái, cô nói với vẻ không vui: “Để tôi nói cho anh biết, cổ phần lần này mỗi người một nửa!”
Nói xong, Liễu Huệ lấy ra cái lọ nhỏ màu nâu của Cha Te San.
“Cái này?”
Lăng Hải nhìn cái lọ nhỏ màu nâu không khỏi có chút nghi ngờ.
Liễu Huệ giải thích: “Thứ trong này có thể giúp Lăng Sương Nguyệt tạm thời tỉnh lại, ba ngày sau, độc trùng sẽ phát tác kịch liệt hơn, đến lúc đó chúng ta đã ký xong hợp đồng cổ phần rồi.
”
Nghe được lời giải thích của Liễu Huệ, Lăng Hải cười đắc thắng.
Đêm hôm đó, Lăng Hải đưa Liễu Huệ về nhà họ Lăng.
Đã là người nhà họ Lăng, thì việc Lăng Hải có thể tuỳ tiện đi lại trong nhà là điều hiển nhiên, đến đêm, nhân lúc mọi người đang say giấc nồng, Lăng Hải và Liễu Huệ rón rén từng bước đi lên tầng hai, đến trước cửa phòng của Lăng Sương Nguyệt.
Sau khi ngủ đông ngó tây, hai người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, men theo ánh trăng, Lăng Hải và Liễu Huệ nhìn thấy Lăng Sương Nguyệt đang nằm truyền dịch ở trong phòng.
“Chỉ cần bỏ thứ này vào thuốc, ngày mai Lăng Sương Nguyệt sẽ tỉnh lại, ký xong cổ phần hợp đồng, sau đó mọi thứ sẽ kết thúc”
Lăng Hải run rẩy mở cái lọ nhỏ màu nâu ra, chuẩn bị đổ chất lỏng bên trong vào lọ truyền dịch.
“Bác hai, sao mọi người lại muốn hại con!”
Lăng Sương Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, run rẩy nói.
A! Một tiếng này doạ Lăng Hải và Liễu Huệ suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong căn phòng được bật lên.
Sau khi đèn sáng, chẳng biết từ lúc nào mà người nhà họ Lăng đã đứng đầy trong phòng, Lăng Hải và Liễu Huệ bị doạ đến hồn phi phách tán.
Lăng Văn Hiến chống gậy, mang vẻ mặt tức giận nhìn hai người, còn Lăng Vân nắm hai tay thật chặt, đôi mắt đằng đằng sát khí.
“Lăng Hải, mày còn gì muốn giải thích nữa!”
Lăng Vẫn bước đến trước mặt Lăng Hải, túm lấy cổ áo Lăng Hải, sau đó nhấc bổng Lăng Hải lên.
Liễu Huệ rón rén từng bước đi lên tầng hai, đến trước cửa phòng của Lăng Sương Nguyệt.
Sau khi ngủ đông ngó tây, hai người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, men theo ánh trăng, Lăng Hải và Liễu Huệ nhìn thấy Lăng Sương Nguyệt đang nằm truyền dịch ở trong phòng.
“Chỉ cần bỏ thứ này vào thuốc, ngày mai Lăng Sương Nguyệt sẽ tỉnh lại, ký xong cổ phần hợp đồng, sau đó mọi thứ sẽ kết thúc”
Lăng Hải run rẩy mở cái lọ nhỏ màu nâu ra, chuẩn bị đổ chất lỏng bên trong vào lọ truyền dịch.
“Bác hai, sao mọi người lại muốn hại con!”
Lăng Sương Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, run rẩy nói.
A! Một tiếng này doạ Lăng Hải và Liễu Huệ suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong căn phòng được bật lên.
Sau khi đèn sáng, chẳng biết từ lúc nào mà người nhà họ Lăng đã đứng đầy trong phòng, Lăng Hải và Liễu Huệ bị doạ đến hồn phi phách tán.
Lăng Văn Hiến chống gậy, mang vẻ mặt tức giận nhìn hai người, còn Lăng Vân nắm hai tay thật chặt, đôi mắt đằng đằng sát khí.
“Lăng Hải, mày còn gì muốn giải thích nữa!”
Lăng Vẫn bước đến trước mặt Lăng Hải, túm lấy cổ áo Lăng Hải, sau đó nhấc bổng Lăng Hải lên.
"Anh cả! em! em và Liễu Huệ đến là để kiểm tra tình trạng của Lăng Sương Nguyệt”
Lăng Hải run rẩy nói.
“Hừ!”
Lăng Vân lấy cái lọ nhỏ trong tay Lăng Hải ra.
Lợi dụng điều này, Lăng Hải lập tức đẩy Lăng Vân ra, chạy một mạch ra bên ngoài, ngay cả vợ mình cũng không thèm đoái hoài gì đến.
Thế nhưng, bảo vệ của nhà họ Lăng đã chờ sẵn ở cổng, nào cho Lăng Hải cơ hội chạy thoát, trước khi Lăng Hải kịp chạy ra ngoài, một tay anh ta đã lôi xềnh xệch Lăng Hải quay trở lại.
“Mọi người! mọi người nghe tôi giải thích,