Triệu Phong biết về chuyện sách dạy đánh cờ của nhà họ Tô từ một người bạn già lâu năm của Thôi Lão Quý, mà người bạn già đó từng là người nhà họ Bạch, tên ban đầu là Bạch Ngữ Đường.
Năm đó, người nhà họ Tô quả thực có thiên phủ rất cao về cờ vây nhưng còn thua xa người nhà họ Bạch.
Mỗi lần người nhà họ Tô thi đấu, lúc nào cũng bị tài nghệ đánh cờ của người nhà họ Bạch trấn áp.
Về sau, nhà họ Tô có người qua lại thân thiết với nhà quyền quý, nhân có hội đổ oan lên đầu nhà họ Bạch một tội danh giá, hòng hãm hại người nhà họ Bạch, từ đó đoạt được sách đánh cờ của nhà họ Bạch.
Năm đó, Bạch Ngữ Đường bị lưu đày, bởi vì ông ta vô tình bỏ trốn nên mới thoát được một kiếp.
Sau đó, Bạch Ngữ Đường đã giấu họ giấu tên để sống cuộc đời của mình.
Lúc về già, Bạch Ngữ Đường không nỡ để tinh tủy trong sách đánh cờ nhà họ Bạch chính thức bị thất truyền, nên đã dạy nó cho Triệu Phong.
Còn người nhà họ Tô sau khi chiếm sách đánh cờ làm của riêng, đã đổi tên nó thành sách đánh cờ nhà họ Tô.
Năm ấy khi chuyện này xảy ra Tô Dật Thanh còn trẻ, nhưng cũng có tham gia trong đó.
Vì thế trong lòng của Tô Dật Thanh biết rõ, có điều đây là chuyện bí mật của nhà họ Tô, nhiều năm qua chưa có ai dám nhắc đến.
Sao tên Triệu Phong trước mắt này lại biết chứ! "Ông còn nhớ người nhà họ Bạch không?”
Triệu Phong hỏi.
Nghe có người nhắc tới nhà họ Bạch, toàn thân Tô Dật Thanh giống như bị sét đánh, cả người run lên, ngay cả cây gậy trong tay cũng run rẩy theo.
"Cậu.
Cậu nhắc người nhà họ Bạch nào, tôi nghe không hiểu!”
Tô Dật Thanh trầm giọng đáp.
Triệu Phong hừ lạnh coi thường, chỉ tiếc rằng Bạch Ngữ Đường không còn trên đời này nữa.
Bằng không Triệu Phong nhất định sẽ dẫn Bạch Ngữ Đường đến gặp Tô Dật Thanh đổi chất, vạch trần bộ mặt giả dối của người nhà họ Tô.
Mà Trịnh Nam Sơn ở bên cạnh cũng thấy hơi bối rối, bởi vì qua lời nói, ông ta nhìn ra Tô Dật Thanh có gì đó không bình thường.
Nhất là khi nhắc đến người nhà họ Bạch, sắc mặt ông ta liên thay đổi.
“Dật Thanh à, lẽ nào sách dạy đánh cờ nhà họ Tô anh thực sự có bí mật gì đó không thể cho ai biết?" Trịnh Nam Sơn mở miệng hỏi.
"Hừ!”
Tô Dật Thanh hừ lạnh, chỉ vào Triệu Phong gắt lên: "Thằng nhóc này ở đây ăn nói lung tung! Ông lại tin lời cậu ta nói! Cả Hoa Hạ này đều biết sách dạy đánh cờ và quân cờ làm bằng ngọc phỉ thúy đỏ thẫm là bảo vật quý giá của nhà họ Tô, nhà họ Bạch chui từ đầu ra chứ?”
Thầy Tô Dật Thanh nói vậy, Trịnh Nam Sơn cũng không tiện nói gì.
"Nếu ông có lòng tin như vậy, tôi không ngại để ông thấy sách dạy đánh cờ chân chính của nhà họ Bạch là thế nào!”
Triệu Phong đắp.
"Cái gì?" Nếu thằng nhóc này thực sự có sách dạy đánh cờ của nhà họ Bạch thì phiền phức thật rồi! Lúc này, Triệu Phong chỉ vào chính mình nói: “Tôi không có tài năng, đã từng học qua sách dạy đánh cờ thật của nhà họ Bạch, mặc dù học không giỏi lãm nhưng để đối phó với ông thì dư sức.
"
Lời này vừa nói ra, kể cả người giúp việc trong phòng cũng trợn mắt há hốc mồm vì khiếp sợ.
Toàn bộ Hoa Hạ này ai chẳng biết, tài đánh cờ của Tô Dật Thanh đã đến đỉnh cao.
Gần mười năm nay, chưa ai dám khiêu chiến Tô Dật Thanh, bao gồm những nhà đánh cờ chuyên nghiệp.
Chứ đừng nhắc tới người đàn ông trẻ tuổi này Tô Dật Thanh hơi sững sờ, sau đó cười sằng sặc.
Trong giới cờ vậy, nếu ông ta nhận đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.
"Oắt con, cậu nghĩ rằng mình là ai, có tư cách gì đánh cờ với tôi?" Tô Dật Thanh khinh thường hỏi.
Vẻ mặt Triệu Phong lạnh lùng, chỉ vào chiếc quạt thơ thật tuyệt đáp: “Nếu như ông thẳng tôi, ông có thể cầm chiếc quạt thơ thật tuyệt đó đi.
Tôi sẽ bù một món quà khác có giá trị tương đương cho ông cụ Trịnh, nhưng nếu ông thua, tôi không lấy thứ gì của ông cả.
Bắt đầu từ ngày mai, hãy tuyên bố cho người trên thế giới biết rằng sách đánh cờ của nhà họ Tô đổi thành sách đánh cờ của nhà họ Bạch!”
“Hahaha.
"
Tô Dật Thanh cười khẩy nói: “Không biết cậu lấy đâu ra tự tin như vậy, nếu như hôm nay cậu thăng tôi.
Tôi không chỉ tuyên bố sách đánh cờ nhà họ Tô đổi thành sách đánh cờ nhà họ Triệu, còn nếu cậu thua, hãy dập đầu nhận lỗi với tôi!”
Triệu Phong cười khinh thường đáp: “Được, để xem ông có thực