“Trần Lâm, để Trần Lâm đi ra gặp tôi.
”
Chương Lương đột nhiên kêu lên.
Trần Lâm nghe xong liền vội vàng từ ngoài cửa chạy tới.
Với tư cách là quản lý chi nhánh của công ty đấu giá Gia Chương, tuy rằng thân phận và sức ảnh hưởng không thể so sánh với Chương Lương, nhưng anh ta không sợ Chương Lương chút nào, bởi vì đại boss sau lưng không phải là thứ mà Chương Lương dám xúc phạm.
“Chương tiên sinh, có cần tôi giúp gì không?”
Trần Lâm lễ phép nói.
“Tôi nghi ngờ đứa nhỏ này làm loạn ở đây!”
Chương Lương lạnh lùng nói, lúc này muốn tiếp tục dùng thân phận Chương gia, đuổi Triệu Phong ra ngoài.
Nhưng Trần Lâm cười nhạt nói: "Triệu công tử này là bằng hữu của ông chủ chúng tôi, Chương tiên sinh.
Ô ng nói vậy là có ý gì? Muốn bắt nạt người khác sao?" Nghe vậy, Chương Lương sửng sốt, không ngờ cậu nhóc này lại là bạn của ông chủ Gia Thế.
Nên biết Chương Lương đến nhà đấu giá mấy lần, muốn gặp ông chủ nhưng không thấy, điều này khiến Chương Lương có chút ghen tị với Triệu Phong.
“Nếu Chương tiên sinh không có vấn đề gì khác, hãy tiếp tục đấu giá, không đấu giá thì có thể rời đi!”
Trần Lâm trực tiếp phát lệnh đuổi ra khỏi khán phòng.
Chương Lương sắc mặt trầm xuống, đứng lên, chỉ vào Triệu Phong nói: "Nhóc con, cậu được lắm! Dám đối đầu với Chương Lương tôi! Tôi nhất định sẽ làm cho cậu phải hối hận.
"
Nói xong, Chương Lương tức giận rời khỏi hiện trường, đây là lần đầu tiên Chương Lương xấu hổ như vậy, mọi người trong phòng đều biết nhất định ông ta sẽ không để yên cho Triệu Phong.
Cuối cùng viên kim cương trái tim đại dương đã bị Triệu Phong đấu giá với con số 500 triệu tệ.
(cỡ 1700 tỷ vnđ) Triệu Phong cầm viên kim cương nhìn vài lần rồi đưa cho Lâm Nhược Nhược.
Điều này khiến Lâm Nhược Nhược hoảng sợ, biết là viên kim cương 500 triệu nhân dân tệ, Lâm Nhược Nhược không dám cầm trên tay nên chỉ có thể đặt ở đó để xem.
Triệu Phong cười nói: "Đừng quan tâm đến giá trị của nó, trên đời này chỉ có em mới xứng với nó thôi!" Lâm Nhược Nhược nghe xong lời này, trong lòng cảm động, nhưng là vẫn không dám đưa tay sờ sờ, chỉ là nhìn thật lâu.
“Triệu tiên sinh, nếu như ngài muốn cất giữ, tôi có thể sắp xếp!”
Trần Lâm lúc này mới bước lên nói.
Nhưng Triệu Phong cũng không nghĩ thứ này quá đắt, mình mua chỉ là để lấy được nụ cười của Lâm Nhược Nhược, nói ra thì chẳng phải mua không ra gì sao? “Không cần phiền phức, tôi lấy đi luôn!”
Triệu Phong nói xong, nhặt viên kim cương rời khỏi nhà đấu giá cùng Lâm Nhược Nhược.
Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Nhược Nhược thận trọng quan sát từ trái qua phải vì sợ có người theo dõi, nhưng biểu hiện của cô khiến Triệu Phong bật cười.
“Nhìn cái gì vậy, giữa thanh thiên bạch nhật làm gì có ai dám cướp đi?”
Triệu Phong cười nói.
Lâm Nhược Nhược bị Triệu Phong làm cho đỏ mặt, vội vàng kêu rên một tiếng: "Anh nói khẽ thôi? Anh mua thứ đắt tiền như vậy, em cũng không dám mang theo, em nghĩ cất giữ nên cẩn thận, sau này có cơ hội thì bán nó đi " Thấy Lâm Nhược Nhược nói cái gì, Triệu Phong trực tiếp duỗi tay ôm Lâm Nhược Nhược trong tay, nói: "Giá trị đồ vật nằm ở người mặc, nếu là mua ở nhà bán đấu giá, nó đáng giá như vậy " Lâm Nhược Nhược lúc này vội vàng đẩy Triệu Phong ra, không vì cái gì khác, bởi vì lúc này Vương San San cùng Hà Vũ Hàng đã đi tới rồi.
Hà Vũ Hàng lúc này đã không còn vẻ khinh thường, tự đắc như lúc ban đầu, thay vào đó là vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía Triệu Phong.
“Xin lỗi Triệu tiên sinh, vừa rồi là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi đã xúc phạm anh và Lâm tiểu thư!”
Lúc Hà Vũ Hàng lên tiếng, ánh mắt anh tràn đầy sự xấu hổ, không dám nghĩ lại lúc trước mình thế nào.
Triệu Phong cười nhạt, không nói gì, cũng không quan tâm đến người như Hà Vũ Hàng.
Giờ phút này, Vương