Cờ vây không chỉ khảo nghiệm trí tuệ, còn khảo nghiệm tâm lý và sự kiên nhẫn Mà chỉ hai điểm này Tô Dật Thanh đã không có rồi, cho nên dù ông ta chuyên chú cỡ nào, tập trung nhớ lại nội dung trong kỳ phổ cỡ nào vẫn không thay đổi được sự thật là Triệu Phong sắp thăng.
Bên phía Triệu Phong vẫn hạ cờ lưu loát như bay, thời gian suy nghĩ của Tô Dật Thanh lại ngày càng kéo dài.
Trên bàn cờ, Tô Dật Thanh đã rơi vào hoàn cảnh xấu, chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ Triệu Phong mệt mỏi hoặc lộ ra sơ hở mới có thể tìm cơ hội lật ngược ván co.
"Ông Tô, xem ra ông thua chắc rồi, kéo dài thời gian thể nào cũng không tìm được cơ hội trở mình đâu.
Không phải cứ kéo càng lâu thì có thể thay đổi sự thật.
"
Triệu Phong thản nhiên hạ một con cờ, thoải mái nói với Tô Dật Thanh, Tô Dật Thanh bên kia lại ngày càng nghiêm trang, ngày càng khẩn trương, trên mặt đã xuất hiện vẻ uể oải.
"Nhóc con đừng có kiêu ngạo! Còn chưa tới nửa ván, ai thắng ai thua chưa chắc đâu! Cậu dựa vào đâu mà cho rằng mình thắng!" Tô Hào bên cạnh nghiên răng nói.
"Bằng thực lực!" Triệu Phong lạnh lùng, còn trừng đối phương một cái.
Mà ánh mắt này lại dọa cho Tô Hào rút sạch kiêu ngạo và bễ nghễ.
Ánh mắt kia khiến anh ta cảm thấy một loại cường thể chưa từng có! Tô Hào khiêm tốn hơn nhiều, không châm chọc Triệu Phong nữa.
Triệu Phong lại cười nhạt, quay sang Tô Dật Thanh: "Trong lòng ông hiểu rõ không thể thăng tôi.
Hơn nữa không chỉ hôm nay, e là đời này ông cũng không có cách nào thắng được tôi.
Bởi vì cái tôi học mới là kỳ phổ chân chính nhà họ Bạch!" "Nói lung tung, trên đời làm gì có kỳ phố nào nhà họ Bạch!" Tô Dật Thanh ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Triệu Phong.
Phải biết, kỳ phố nhà họ Tô chính là tâm huyết mấy đời nhà bọn họ, Tô Dật Thanh nghiên cứu rất nhiều năm đồng thời không ngừng cải tiến! Ông ta tự nhận bản kỳ phố này đã gần như hoàn mỹ, không chê vào đâu được! "Tô Dật Thanh, ông tự vấn lòng mình đi, có vài thứ không phải của mình thì vĩnh viễn cũng không thuộc về mình! Hơn nữa, bằng danh tiếng của ông, cho dù có thừa nhận kỳ phổ là của nhà họ Bạch, đồng thời thừa nhận sai lầm của nhà họ Tô năm đó cũng sẽ không xuống dốc không phanh.
Ông vẫn là ngôi sao sáng trong làng cờ vây Hoa Hạ!" Triệu Phong thoải mái thích ý hạ một quân cờ, lần này bố cục bàn cờ càng thêm rõ ràng, ưu thế cũng hiện rõ.
"Cậu nói nhăng nói cuội vừa thôi, thắng bại chưa phân đầu! Nhãi ranh đừng có cố ý xao nhãng tôi, Tô Dật Thanh này còn lâu mới trúng kết" Tô Dật Thanh chợt cảm thấy đối phương cố ý nhiễu loạn tâm trí của mình, bản thân còn suýt mắc mưu nữa chứ.
Triệu Phong cười nhạt, không nói thêm gì nữa.
Ván cờ tiếp tục tiến hành, Triệu Phong tiếp tục mạnh mẽ mở rộng bố cục, tăng mạnh lợi thế của mình.
Mà Tô Dật Thanh càng ngày càng mệt mỏi, ông ta gần như đã thấy được cục diện thằng bại.
Mà Tô Hào thấy cục trên bàn cờ càng ngày càng bất lợi cho ông nội, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là kéo dài thêm bao nhiêu thời gian ông nội cũng không thắng được.
Cho nên Tô Hào mượn cớ nghe điện thoại, ra khỏi chòi nghỉ tạm.
"Ra tay đi! Nhớ kỹ giúp tôi dạy bảo cậu ta một trận!" Tô Hào trảnh một bên nói điện thoại.
Bên này, Tô Dật Thanh đã nửa buổi không hạ nối một quân cờ, Khả năng của Triệu Phong thật sự vượt qua tưởng tượng của ông ta quá nhiều.
Ông ta biết bây giờ mỗi một nước đi cũng chính là tăng tốc độ thua cuộc của mình mà thôi.
Mà sao ông ta có thể nhận thua dễ dàng như vậy được! Triệu Phong thấy Tô Dật Thanh cầm cờ nửa buổi không hạ thì dở khóc dở cười.
truyện xuyên nhanh
Chẳng lẽ ông ta đang tìm cơ hội hất đổ bàn cờ à? "Ông bị nước đấy à?" Triệu Phong cười khổ.
Tô Dật Thanh không còn vẻ nghiêm trọng như khi nấy nữa, ngồi ngay ngắn lại, nét mặt ung dung.
"Nhóc con, tôi thừa nhận trình độ cờ của cậu rất cao.
Ở tuổi của